Làm Chồng...
Bẩm sinh ta đã ... hiền lành
Từ khi lấy vợ trở thành hiền khô
Còn nàng thuở ấy ngây ngô
Từ khi xuất giá thành cô ... "sếp xòng"
Suốt ngày oán trách với chồng
Lúc xưa thì vậy, giờ không còn gì ...
Cái hôm mà nàng vu quy
Ta biết ta sẽ...Làm Chồng...
Bẩm sinh ta đã ... hiền lành
Từ khi lấy vợ trở thành hiền khô
Còn nàng thuở ấy ngây ngô
Từ khi xuất giá thành cô ... "sếp xòng"
Suốt ngày oán trách với chồng
Lúc xưa thì vậy, giờ không còn gì ...
Cái hôm mà nàng vu quy
Ta biết ta sẽ bị đì ... lai rai
Khổ thân cho kiếp con trai
Một lần lấy vợ bằng hai lần ... mù
Lưng thì mỗi ngày một gù
Cày ba bốn job để ... bù nàng tiêu
Ngày xưa thì giống ... Triển Chiêu
Ngày nay thì tựa lão tiều phu gia
Ngày xưa mỗi tuần tặng quà
Bởi vì ... stock đang đà đi lên
Ngày nay stock lênh đênh
Thua ba bốn vố buồn tênh mặt mày
Lương bổng không đủ trải bày
Tiền đâu quà cáp như ngày xa xưa
Ngày trước nàng dạ nàng thưa ...
Nói năng dịu ngọt cho vừa lòng anh
Anh tưởng hoa ở trên cành
Bao giờ cũng đẹp, tươi xanh bốn mùa
Lời nói kh ng mất tiền mua
Nên anh ... ngọt lại cho vừa lòng nhau
Bây giờ chẳng hiểu vì đâu
Nàng mang chứng bệnh cứng đầu lặng câm
Còn mặt thì cứ hầm hầm
Nàng trợn một cái, ta ... bầm mấy hôm
Việc nhà chẳng chịu trông nom
Shopping một bận, ba hôm mới về
Nhà thì đang ở nhà thuê
Phòng ốc chật hẹp, bốn bề ngổn ngang
Muốn tìm đôi vớ mà mang
Phải mất cả tiếng, bươi ngang đồ nàng
Ngày ngày đọc báo thời trang
Hễ ra mốt mới, nàng mang về liền
Nàng rất có khiếu xài tiền
Nàng mà đã thích mua liền chẳng tha
Tuần sau mốt mới khác ra
Mốt ... mới tuần trước ... lau nhà chẳng thương
Ngày xưa đón nàng ở trường
Nàng hối về gấp kẻo chừng mẹ trông
Ngày nay về ở với chồng
Mặc kệ chồng ngóng, chồng trông, chồng chờ
Còn nàng thì cứ hững hờ
Nàng nói sáu rưỡi, mười giờ chưa xong
Suốt ngày đi chơi vòng vòng
Đêm về la bịnh, bảo chồng đấm lưng
Quanh năm nàng ... mệt chừng chừng
Phải mua đồ bổ về chưng cho nàng
Đi bác sĩ, mua thuốc thang
Cũng không chữa hết bịnh nàng hay la
Khi ta làm hết việc nhà ...
Tự nhiên nàng khoẻ, tức là ... ngủ ngon
Lúc nghĩ tới chuyện ... có con
Nàng " hứ " một cái, chẳng còn thiết tha
Ra đường thấy vợ người ta
Show more



"...rồi mai đây khi lá thu vàng úa
rời cội cây bay theo gió giao mùa
đời buồn tênh biết mai nầy ra sao
như lá thu rơi đi về đâu!..."
TIẾNG VIỆT HÀ NỘI NGÀY NAY... sao thê thảm quá !!!
Tiếng nói là sinh mệnh của dân tộc. Không phải phở, nước mắm không còn hay truyện Kiều không còn thì dân tộc mất. Tiếng nói không còn, dân tộc diệt. Phở, nước mắm không còn thì ăn món khác, dù có...TIẾNG VIỆT HÀ NỘI NGÀY NAY... sao thê thảm quá !!!
Tiếng nói là sinh mệnh của dân tộc. Không phải phở, nước mắm không còn hay truyện Kiều không còn thì dân tộc mất. Tiếng nói không còn, dân tộc diệt. Phở, nước mắm không còn thì ăn món khác, dù có tiếc nuối nhưng dân tộc vẫn còn. Truyện Kiều không còn thì viết truyện khác, dù tiếc nuối nhưng dân tộc vẫn còn. Mất tiếng nói là dân tộc biến dạng và biến thành một dân tộc khác.
Chẳng hạn mai đây toàn dân Việt Nam đều nói tiếng Tàu thì Việt Nam biến thành một tỉnh của Trung Hoa. Nếu 90 triệu dân đều nói tiếng Pháp thì Việt Nam biến thành một “Pháp Quốc Hải Ngoại.” Còn nếu 90 triệu dân đều nói tiếng Anh thì Việt Nam biến thành tiểu bang thứ 51 của Hoa Kỳ hay giống như Phi Luật Tân, Puerto Rico.
Như vậy tiếng nói phải tồn tại cùng với dân tộc. Khi nào dân tộc diệt thì tiếng nói mới bị diệt. Thế nhưng dù tồn tại miên viễn, nó phải tồn tại trong sáng đẹp, có tính văn chương cao và phát âm thanh thoát, rõ ràng. Mỗi một dân tộc có một vùng miền nào đó mà “giọng nói” trở thành tiêu biểu cho cả quốc gia. Chẳng hạn giọng nói của Paris là tiêu biểu cho tiếng Pháp. Giọng Bắc Kinh là tiêu biểu cho tiếng Trung Hoa. Giọng nói của Nữu Ước và California là tiêu biểu cho tiếng Anh ở Hoa Kỳ… và hiển nhiên giọng Hà Nội trước năm 1954 và giọng Sài Gòn trước 1975 là tiêu biểu cho giọng nói của người Việt Nam (?).
Thế nhưng không hiểu sao gái Hà Nội bây giờ giọng nói rất nhà quê, lơ lớ, ngai ngái, phát âm không rõ chữ, liến thoắng, cộc lốc, không dịu dàng, không có tiếng “vâng ạ, dạ, thưa” như ngày xưa. Nghe nói trong lúc nói chuyện với nhau, các cô Hà Nội bây giờ, mặt mũi xinh đẹp nhưng ăn nói thô tục kinh hồn. Tôi có ông bạn dược sĩ về thăm Hà Nội cách đây vài năm nói rằng, “Nó nói chuyện với mình thì chú chú, cháu cháu ngọt sớt; Khi quay qua nói chuyện với bạn nó thì thô tục kinh hồn! Không hiểu gia đình, trường học giáo dục nó như thế nào?”
Show more
Cả giọng Bắc của các nam/nữ xướng ngôn viên đài VOA, BBC tiếng Việt cũng thế. Cũng liến thoắng, ngai ngái, lơ lớ, phát âm không rõ chữ và thường lên giọng ở chữ cuối cùng, nghe khó chịu vô cùng. Khi đọc diễn văn, đọc một bản tin, nói chuyện mà lên giọng ở chữ cuối cùng thì giống như người Thượng nói tiếng Việt. Những cô gái Thái, Mường, Mèo, Dao nói còn dễ nghe và dễ thương hơn những cô gái này. Sự đổi đời lan rộng ra hải ngoại, tới tận Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn, California và Texas!
Ở đây tôi không viết vì thù ghét. Nếu viết vì thù ghét sẽ không còn trung thực. Một nhà nghiên cứu văn hóa ở trong nước nói rằng tiếng Bắc thì còn nhưng giọng Hà Nội bây giờ không còn nữa. Có rất nhiều nguyên do. Năm 1954, dân Hà Nội di cư vào Nam gần một nửa. Chiếm lĩnh thành phố là dân “bần cố” có công với “cách mạng” cho nên ngôn ngữ ‘bần cố” trở thành ngôn ngữ của giai cấp thống trị và giết chết ngôn ngữ thanh lịch, dịu dàng, văn vẻ của đất “Ngàn Năm Văn Vật.” Lý do thứ hai, có lẽ là để biện minh, rằng thế hệ sau lớn lên nói giọng quê mùa, liến thoắng, lơ lớ như vậy là vì các chị vú em, người giữ trẻ cho con nhà “cán bộ” từ vùng quê nghèo khổ kéo về, không được học hành cho nên tiếng nói nó mới “đổi đời” như thế.
Một giọng nói muốn trở thành mẫu mực cho đất nước, bất kể Nam-Trung-Bắc phải hội đủ những điều kiện như sau:
1) Phát âm đúng, không ngọng nghịu, ngai ngái, lơ lớ như lai Tây, lai Tàu, lai Mỹ. Tôi đã có dịp hỏi nhạc sĩ Phạm Duy điều kiện để trở thành danh ca. Phạm Duy nói rằng điều quan trọng nhất là phát âm phải đúng. Thí dụ, “buồn” không thể phát âm thành “buồng,” “tuổi” không thể phát âm thành “tủi,” “hoàng hôn” không thể phát âm thành “hoàn hôn,” “mỏi mòn” không thể phát âm thành “mõi mòn,” “nỗi lòng” không thể phát âm thành “nổi lòng,” “hỏi han” không thể phát âm thành “hõi hang,” “lãng đãng” không thể phát âm thành “lảng đảng,” “điện thoại” không thể phát âm thành “điện thọi,” “lan” không thể phát âm thành “lang.” Tiếng Việt không có âm “shờ,” “chờ” uốn cong lưỡi như tiếng Anh. Cô/cậu/ông/bà/cụ… ca sĩ nào hát những chữ như “anh mong chờ,” “chiều về,” “đêm nay thu sang”… mà uốn cong lưỡi, đều không phải là danh ca, dù hát hay thế nào đi nữa. Theo nhạc sĩ Phạm Duy thì Thái Thanh và Lệ Thu là hai người phát âm giọng Bắc đúng nhất.
2) Nói với tốc độ (speed) vừa phải, không liến thoắng, để người nghe kịp hiểu mình nói gì. Vào xem các chương trình phóng sự ở Việt Nam và VOA, BBC nhiều khi các cô/cậu phóng viên nói một thôi một hồi mà tôi không hiểu các cô/cậu nói gì vì giọng liến thoắng, chữ líu vào nhau và nhanh quá! Xin nhớ cho, nước Mỹ này hơn 300 triệu dân, ai cũng học hành giỏi giang cả, nhưng để tuyển xướng ngôn viên đài truyền hình có giọng nói hay thì chỉ có vài trăm cô. Đất nước Việt Nam 90 triệu dân, nhưng để tuyển xướng ngôn viên đài truyền hình, đài phát thanh có giọng nói như Miền Nam thuở xưa, chưa chắc đã tìm ra một người. Cứ thử mở các băng ghi âm cũ của các chương trình phát thanh hay truyền hình của Miền Nam xưa, xem có đúng như vậy không?
3) Âm lượng vừa đủ, không lớn quá, không lí nhí, không the thé.
4) Phải có chút trầm bổng, không đều đều, buồn tẻ để hấp dẫn người nghe và dĩ nhiên không nhà quê. Phải biết ngắt câu đúng nơi, đúng chỗ, vừa để mình thở để lấy hơi, vừa để người ta hiểu mình nói gì.
5) Không được cộc lốc, gằn, chấm dứt câu đột ngột làm như muốn mắng chửi người ta. Thật lạ lùng! Miền Bắc bây giờ khi nói chuyện, đọc bản tin hoặc đọc diễn văn, trả lời phỏng vấn… mọi người đều ”lên giọng” ở chữ cuối cùng, nghe khó chịu vô cùng, giống như đồng bào Thượng ở Kontum, Pleiku nói tiếng Việt. Trong ngôn ngữ, chỉ ở thể “mệnh lệnh cách” hoặc “câu hỏi” người ta mới “lên giọng” ở chữ cuối cùng. Có lẽ do lối đọc diễn văn nhát gừng, kích động của Ô. Phạm Văn Đồng mấy chục năm về trước hoặc lối đọc diễn văn, tuyên truyền dưới thời Mao Trạch Đông cho nên cả nước “học tập” và bắt chước theo khiến di họa cho tới ngày nay.
6) Phải có những tiếng như “dạ,” “thưa,” “vâng” trong câu nói để chứng tỏ sự lịch sự của mình. Trong một chương trình truyền hình của VTV3, phỏng vấn một bà nguyên là đại sứ tại Liên Hiệp Quốc của đất nước mình mà gọi bằng “chị” thì thật vô lễ, bất lịch sự quá đỗi. Bắt buộc phải nói, “Thưa bà đại sứ” hoặc “Thưa bà giáo sư.” Không có chuyện “chị em” ở đây. Đó là phép lịch sự tối thiểu.
7) Dĩ nhiên là phải có học để lựa chọn những từ ngữ thanh tao, tránh những từ ngữ thô lỗ, đường phố. Điều này phải nhờ giáo dục học đường mà còn cả giáo dục gia đình nữa. Thí dụ; Một con nhà có giáo dục sẽ không nói, “Mày câm cái mồm mày lại!” mà có thể nói, “Ông/bà/anh chị, em …mà cứ nói như vậy thì câu chuyện sẽ trở nên khó khăn hơn.” Hoặc “Ông/bà/anh chị/em không nên nói như vậy.” Ngoài ra phải có những câu như “Xin lỗi.” Chẳng hạn, “Xin lỗi, chúng tôi phải chấm dứt chương trình vì đã hết giờ.” hoặc “Xin lỗi, tôi ra ngoài một chút.” “Xin lỗi” ở đây không có nghĩa là mình có lỗi, mà là lối nói lịch sự. Các câu “I am sorry,” “Excuse me,” “Thank you” luôn luôn được thốt ra từ cửa miệng người Mỹ.
Thú thực, xem các đoạn phim phóng sự sinh hoạt của các cô gái Thái, Mèo, Mường ở Lai Châu, Lào Cai tôi lại thích giọng nói của các cô này hơn là giọng nói của các cô gái Hà Nội chỉ vì họ nói dịu dàng, nhỏ nhẹ, không liến thoắng và giọng thì không nhão, ngai ngái. Hầu hết các cô/cậu làm phóng sự đều ở tuổi đôi mươi, nhưng không bao giờ nói được câu “quý vị” trong khi những người xem có thể đáng tuổi ông nội, chú bác, cô dì… của họ… mà chỉ dùng các chữ như “các bạn,” “các bạn nhé!” khiến gây khó chịu cho người nghe. Đây không phải lỗi của các phóng viên mà lỗi ở chủ nhiệm, chủ biên, giám đốc các đài truyền hình, trình độ giáo dục quá kém, không biết thế nào là lịch sự, lễ phép đối với khán-thính giả.
Ngay cả giọng nữ của những phát ngôn viên đài truyền hình lớn nhất của Sài Gòn, mặt mũi tuyển chọn rất xinh đẹp nhưng giọng Miền Nam lại vô cùng quê mùa. Nó không phải là giọng nói thanh lịch của những nữ sinh Gia Long, Trưng Vương, Marie Curie của Sài Gòn năm xưa, mà nó là giọng quê mùa của các cô gái từ Củ Chi, Cà Mau, Châu Đốc, Đồng Tháp Mười mới lên Sài Gòn. Thật đau buồn! Trong khi giọng nói của các cô gái Nam của các chương trình phát thanh thương mại ở Nam, Bắc Cali, Hoa Thịnh Đốn thì lại sang và trí thức biết là bao nhiêu. Cứ thử thu băng rồi đem về cho cả nước nghe rồi so sánh xem có đúng như vậy không.
Tôi không bao giờ có ý nghĩ khinh thị các cô gái nói giọng quê mùa. Tại Mỹ này cũng có những giọng nói quê mùa của những vùng như Texas, Alabama và North Carolina… Họ là những con người dễ thương, không có gì chê trách. Nhưng khi tuyển một xướng ngôn viên tiểu biểu thì phải tuyển các cô/cậu có giọng nói trí thức, có học, sống ở nơi đô hội. Ở Mỹ này họ thường tuyển chọn xướng ngôn viên theo giọng nói của Nữu Ước, California. Cũng giống như thi hoa hậu thì phải tuyển cô đẹp. Tuyển cô xấu mà nói là “hoa hậu” thì người ta “mắng” cho. Xin nhớ, tuyển cả ngàn cô gái đẹp rất dễ. Nhưng tuyển một cô có giọng nói đúng giọng, sang, trí thức, mẫu mực, dễ nghe…, thì cả ngàn cô, chưa chắc đã tuyển được một cô. Có cả trăm loài chim, nhưng chim hót hay chỉ có vài con.
Tôi còn nhớ, có lẽ khoảng 1964-1965, khi Miền Nam bắt đầu có chương trình truyền hình. Đài Sài Gòn tuyển và thí nghiệm ba giọng đọc Nam, Bắc và Huế cùng lúc. Nhưng chỉ sau vài lần, phải bỏ giọng Huế. Dĩ nhiên là giọng Huế rất dễ thương. Nghe các cô ở Sông Hương, Núi Ngự nói chuyện thì “mê” lắm. Nhưng nghe các cô đọc một bản tin trên đài phát thanh hay đài truyền hình thì nó “nặng”quá. Cho nên giọng Huế không thích hợp cho các xướng ngôn viên, hướng dẫn chương trình, quảng cáo, văn nghệ v..v…
Hiện nay tình trạng ngôn ngữ đổi đời lan ra hải ngoại nguyên do chỉ vì các báo ở hải ngoại, các đài phát thanh, truyền hình, cá nhân tuy chửi rủa trong nước đủ điều nhưng lại đua nhau chuyển tiếp/forward và đăng “nguyên con” trên “báo chợ” trên các Diễn Đàn “Yahoo Groups” các bản tin, bài viết trong nước, nhất là hai trang tin VOA và BBC Việt Ngữ. Chính vì thế ngôn ngữ đổi đời, ngôn ngữ bát nháo, giọng nói ngọng, ngai ngái, lơ lớ đang trở thành ngôn ngữ chính thống ở hải ngoại. “Buồn ơi chào mi!”
Sống không phải chỉ là miếng ăn ngon, quần áo đẹp, xe đắt tiền, iPhone, iPad, tháng nào, chỗ nào, hang cùng ngõ hẻm nào cũng thi hoa hậu, tuyển lựa ca sĩ… (tất cả những thứ này chỉ là văn nghệ, không phải là văn hóa và có khi phản văn hóa) mà cần có nghệ thuật, văn chương và văn hóa. Tiếng nói là bộ phận sống còn của một dân tộc. Tiếng nói thanh tao, lịch sự, lễ độ, mẫu mực, dễ nghe biểu tỏ một trình độ văn hóa, giáo dục cao và một cuộc sống đẹp. Mất nó, hay tiếng nói còn đó mà thô tục, bát nháo, thiếu lễ độ là biểu tỏ một xã hội suy đồi, hư đốn.
Không thể phủ nhận, tiếng Bắc giọng Hà Nội trước 1954 và tiếng Nam giọng Sài Gòn 1954-1975 là tiêu biểu cho giọng nói của hai miền Nam-Bắc. Giọng Bắc Hà Nội thanh lịch, dịu dàng, văn vẻ. Giọng Nam Sài Gòn, tình cảm, mặn mà, chân thật, dễ thương, chậm rãi, dễ hiểu.
Ôi, thèm làm sao tiếng nói dịu dàng, thanh thoát, lịch sự, văn vẻ của Hà Nội và cả giọng nói rất trí thức của Sài Gòn năm xưa, mà nay:
Tạo hóa gây chi cuộc hý trường.
Đến nay thấm thoát mấy tinh sương.
Dấu xưa xe ngựa hồn thu thảo.
Nền cũ lâu đài bóng tịch dương.
Đá vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt.
Nước còn cau mặt với tang thương.
Ngàn năm gương cũ soi kim cổ.
Cảnh đấy, người đây luống đoạn trường.
(“Thăng Long Hoài Cổ” - Bà Huyện Thanh Quan)
Không biết tới bao giờ giọng nói thanh lịch của đất “Ngàn Năm Văn Vật” sống lại ở Việt Nam đây? Có lẽ nó đã bị hủy diệt mất rồi!
Đào Văn Bình
California ngày 24/12/2019
(đã đăng trên tạp chí Văn Chương)
Show more 1 year ago



Niềm Vui Giáng Sinh và Hy Vọng Vươn Lên___ Kiều Mỹ Duyên -- December 17, 2021
Tôi thích vui, lúc nào tôi cũng thích vui. Tôi thích nghe tiếng cười của trẻ thơ, thích nghe chim hót líu lo buổi sáng, thích nghe tiếng đàn dương cầm buổi chiều, và...Niềm Vui Giáng Sinh và Hy Vọng Vươn Lên___ Kiều Mỹ Duyên -- December 17, 2021
Tôi thích vui, lúc nào tôi cũng thích vui. Tôi thích nghe tiếng cười của trẻ thơ, thích nghe chim hót líu lo buổi sáng, thích nghe tiếng đàn dương cầm buổi chiều, và thích nghe người khác kể chuyện vui.
Tôi thường đến thăm viện dưỡng lão vào buổi tối, sau giờ làm việc mới có thì giờ thăm người bệnh. Nhiều người bệnh nằm một chỗ, họ vẫn thở, vẫn nghe người khác nói chuyện, hiểu mọi người nói gì, và nhìn qua cửa sổ thấy trời xanh mây trắng, nghe tiếng mưa rơi, nhưng có nhiều người không nói được, chỉ nghe radio, có người nằm trên giường bệnh từ ngày này qua ngày kia, từ năm này qua năm khác.
Viện dưỡng lão, nhà thương buồn lắm quý vị ơi, buồn vì bệnh nhân cũng là con người, cũng thích bay nhảy, thích đi đứng nhưng vì bệnh không đi được, không nói được. Nếu người nào bị đục một cái lỗ ở cổ để truyền máy thở không khí, hoặc đục một cái lỗ ở bụng để cho thức ăn vào cũng không nói được, nhất là khi muốn nói mà không nói được. Ở những xứ độc tài có miệng nói được mà không nói được vì sợ bị bắt bớ bị giam cầm hay sợ mất việc làm.
Tôi thăm viện dưỡng lão cùng với những người bạn trẻ như Calvin Cao, Thu Vân, Thanh Thảo và Peter Nguyễn. Những người bạn trẻ này rất đồng cảm, họ cũng biết rằng người nằm đó là người Việt Nam, họ thông cảm với nỗi khổ của người bệnh, họ thương người bệnh nên mới chịu khó làm việc này.
Show more
Mùa Đông mặt trời đi ngủ sớm, hơn 5 giờ chiều trời đã tối, gió lạnh, tôi...Niềm Vui Giáng Sinh và Hy Vọng Vươn Lên ___ Kiều Mỹ Duyên -- December 17, 2021
Mùa Đông mặt trời đi ngủ sớm, hơn 5 giờ chiều trời đã tối, gió lạnh, tôi thông cảm với cái lạnh của người ở trong viện dưỡng lão hoặc nhà thương, ở những nơi này buổi tối buồn lắm, buổi tối chỉ có người bệnh và y tá, bác sĩ. Thân nhân bệnh nhân thăm viếng ít hơn vào mùa Hè, hay mùa Xuân, nhất là những ngày lễ ai cũng đi mua sắm, mua quà tặng cho thân nhân của mình. Vì vậy người nằm trong viện dưỡng lão sẽ cô đơn hơn, lắng tai nghe từng tiếng bước chân của người đi trên hành lang bệnh viện, hay viện dưỡng lão. Mỗi lần vào thăm đồng hương của mình, nhìn ngoài cửa thấy mất đi một bên tên, tôi biết người này đã vào bệnh viện cấp cứu hoặc ra nhà xác.
Nỗi buồn của người cuối đời, đâu ai hiểu nổi, vào viện dưỡng lão rồi thì chỉ còn mấy bước nữa là đến nhà quàn rồi ra nghĩa trang, đâu có ai tránh khỏi cảnh này. Chỉ có người may mắn ngủ một giấc rồi đi luôn, thật là phúc đức, một giấc ngủ êm đềm không bao giờ thức dậy, nhưng có bao nhiêu người có được phúc này.
Tôi rất phục những người làm việc ở viện dưỡng lão, suốt ngày nhìn người gần đất xa trời, các bác sĩ, y tá vẫn tươi cười. Hình như đó là sự tự nhiên, họ được huấn luyện cười với bệnh nhân, dù bệnh nhân có nhăn nhó, có khó khăn thế nào thì cũng phải cười, cười như liều thuốc bổ cho người bệnh.
Có những người không chỉ đem nụ cười đến với viện dưỡng lão mà còn đem tiếng đàn, tiếng hát cho bệnh nhân. Linh mục, mục sư, thượng tọa, sư cô thì đến cầu nguyện cho họ, nói chung ai đến viện dưỡng lão cũng mong đem đến sự tốt lành cho người bệnh.
Tối hôm qua, chúng tôi đến viện dưỡng lão, trên đường về, Thảo đưa cho tôi xem hình của một bà cụ nằm ở trong viện dưỡng lão Garden Grove Park, bà cụ là tài tử điện ảnh ngày xưa rất nổi tiếng, rất nhiều người ái mộ bà. Tôi nhìn qua điện thoại thấy một phụ nữ rất đẹp, đang chạy trên cánh đồng cỏ xanh, nụ cười thật tươi, tà áo bay bay trong gió, người phụ nữ rất hạnh phúc, không ngờ bây giờ bà nằm trong viện dưỡng lão không người thăm viếng? Thôi thì cầu nguyện cho sự bình yên của bà cụ vậy.
Có một lần tôi gặp một Dân biểu Mỹ, ông cũng đến thăm viện dưỡng lão ở đường Blackbird, thành phố Garden Grove. Tôi hỏi ông:
– Ông vào thăm người thân của ông phải không?
Sỡ dĩ tôi hỏi như thế vì nếu đi thăm bệnh nhân với tư cách là Dân biểu của liên bang thì ông sẽ đi một phái đoàn, có tiền hô hậu ủng, có thư ký, có chánh văn phòng, có người chụp hình, nghĩa là có phóng viên đi theo, nhưng khi đó ông đi với vợ của ông, chắc chắn là thăm người thân.
Ông Dân biểu trả lời:
– Chúng tôi đi thăm mẹ của chúng tôi.
Hai vợ chồng ông đi về hướng nam của tòa nhà, tôi đi về hướng bắc, gặp một y tá tôi nói:
– Tôi vừa gặp Dân biểu Ed Roy vào thăm mẹ của ông.
Một lát sau, ông giám đốc điều hành chạy ra hỏi tôi ông Dân biểu đi về hướng nào. Tôi chỉ về hướng nam. Bất cứ nơi nào, bất cứ ở đâu, người ta cũng rất tôn trọng các vị Dân biểu, nhất là Dân biểu liên bang.
Mọi người đều có tâm sự riêng, người ở viện dưỡng lão thì nhiều lắm, nếu có thì giờ ngồi nghe họ kể chuyện thì tha hồ viết bài. Bác sĩ giám đốc điều hành thường dặn tôi tặng quà cho bệnh nhân, và nhớ những thứ gì ngọt hay mặn quá thì đừng tặng vì sợ bệnh ăn vào bị cao mỡ, cao máu, cao đường, ba bệnh này nhiều người mắc phải. Ăn uống cũng là vấn đề, nếu không kiêng cữ thì cũng thảm lắm.
Nếu mọi người chỉ ăn rau, trái cây, ít ăn đường, thì tốt biết mấy. Sức khỏe vô cùng quan trọng, quý đồng hương chưa từng vào bệnh viện, viện dưỡng lão, hãy vào thăm một lần, sẽ thấy mình may mắn hơn nhiều người, hạnh phúc hơn nhiều người vì còn đi đứng được, còn ăn uống được là hạnh phúc lắm rồi!
Khi còn ở Việt Nam, tôi cũng thường đến thăm cô nhi viện, viện dưỡng lão, nhà thương nhưng tôi không thấy người bệnh cô đơn như ở xứ người. Có lẽ ở Việt Nam người bệnh nào cũng có thân nhân thăm viếng thường xuyên, sự cô đơn không thê thảm như ở xứ người.
Nhiều người nói với tôi rằng Hoa Kỳ là thiên đàng của tuổi trẻ, địa ngục của người già, tôi không tin như thế nhưng càng ngày tôi thấy câu này rất đúng. Người nào may mắn có con cháu hiếu thảo đến thăm hằng ngày, hằng tuần, nhưng chẳng may con cháu ở xa thỉnh thoảng đến thăm một năm vài ba lần là tốt rồi. Nhiều khi ở cùng một thành phố nhưng con cháu làm việc tối tăm mặt mũi, không có thì giờ để thăm người thân của mình đang đau đớn và cô đơn ở trong bệnh viện hoặc viện dưỡng lão.
Tôi cầu nguyện cho chính mình, nếu tôi lúc nào đó ngủ là đi luôn, xin đừng đau đớn, bệnh hoạn, đừng sống vất vơ vất vưởng, không còn trí nhớ, không biết gì hết thì tội quá, tội cho người thân của mình phải thăm nom, chăm sóc cho bản thân mình.
Ông bà mình thường nói: "Phải tu nhân tích đức lắm mới được ra đi một cách nhẹ nhàng, êm ả, không phải người nào muốn ra đi một cách êm thắm mà được đâu!"
Người già, người bệnh có niềm tin ở tôn giáo mãnh liệt lắm. Khi còn trẻ, có nhiều người không tin Phật, Chúa nhưng về già hay khi bệnh hoạn họ thường tin vào tôn giáo, mỗi lời nói của quý vị lãnh đạo tôn giáo đem đến niềm an ủi vô bờ bến cho người bệnh.
Tôi mong tất cả các vị lãnh đạo tôn giáo dành thì giờ vào thăm người bệnh ở khắp nơi trong thành phố, giờ thăm bệnh rất dễ dàng cho người lãnh đạo tôn giáo, chưa một bác sĩ hay y tá nào dám vô lễ với các vị lãnh đạo tôn giáo. Quý vị có thể đến bệnh viện, viện dưỡng lão bất cứ giờ nào, ngày nào, có phòng tiếp khách để cho quý vị cầu nguyện cho người bệnh.
Một bác sĩ giám đốc bệnh viện nói với chúng tôi:
– Cô ơi, bệnh viện cần các thượng tọa, linh mục, mục sư, sư cô đến cầu nguyện. Chúng tôi lúc nào cũng nhiệt thành mời gọi các vị đến.
Bác sĩ Tâm Nguyễn, làm việc thiện nguyện từ lúc còn là sinh viên UCI cho đến khi ra trường trở thành bác sĩ, lúc nào cũng quan tâm đến bệnh nhân ở viện dưỡng lão mà ông là bác sĩ giám đốc.
Người già, người bệnh, người trẻ bị bệnh, ai cũng cần được chăm sóc. Tôi mong ước mọi người được thương yêu, tôi mong mọi người khỏe mạnh để cho đời đẹp hơn, vui hơn. Mong cho thế giới hòa bình để cho mọi người ra khỏi nhà bình yên và trở về bình yên.
Mùa Giáng Sinh này, xin gởi đến tất cả độc giả nụ cười của người ở trong viện dưỡng lão, cười thật tươi khi gặp người đến thăm.
Người với người có tình cảm với nhau, chúng ta đi đám cưới thì chúng ta vui, mừng cho đôi trẻ, chúc đầu năm sinh con trai, cuối năm sinh con gái, hoặc đầu năm sinh con gái cuối năm sinh con trai. Chúng ta chúc cho đôi trẻ hạnh phúc, phát đạt, và chúng ta chọn câu nào hay nhất chúc mừng mọi người. Đi đám ma thì chúng ta buồn, buồn vì gia đình của người quá cố vắng đi người thân yêu của mình. Chúng ta cầu nguyện cho người quá cố sớm về Niết Bàn hay Thiên Đàng. Một vị bô lão nói với chúng tôi rằng đi đám ma nhiều quá rồi kể từ 65 tuổi trở lại không đi đám ma nữa, nhưng tôi, tôi vẫn đi đám ma và cầu nguyện cho người qua đời được về một nơi nào đó thảnh thơi hơn, hạnh phúc hơn ở với trần gian này. Người nào đến nhà quàn, ra nghĩa trang đều hiền lành, khiêm tốn, lái xe cũng vậy không chạy quá tốc độ ở nghĩa trang, vì lúc đó họ gần với người chết hơn gần với người hiện hữu. Người dự lễ ở chùa hay ở nhà thờ hiền lành hơn, có lẽ nơi đó tôn nghiêm, không ai đùa giỡn ở những nơi chốn tôn nghiêm.
Sống rồi chết, không ai thoát khỏi cái chết, có người thoát khỏi bệnh, không bệnh nhưng ngủ rồi đi luôn, nhưng có người bệnh từ năm này qua năm khác, có người nói vì cái nghiệp của họ phải nằm một chỗ, tôi cũng tin như thế nên cầu nguyện cho người quen và người không quen, chúc cho mọi người cái nghiệp nhẹ nhàng để ra đi thanh thản hơn.
Mong những người giết người, bạo động, thù hận trở nên hiền lành, có lòng quảng đại, đừng hại ai, thì đời sống trên trần gian này sẽ là thiên đàng. Tôi cầu nguyện hằng ngày không phải đợi đến ngày lễ hay Tết, cầu nguyện như một nhu cầu cần thiết trong cuộc sống của tôi, mỗi lần gặp chuyện buồn, tôi cầu nguyện, mỗi lần thăm người bệnh tôi cầu nguyện, mỗi lần nghe có người qua đời tôi cầu siêu cho họ, lời cầu nguyện vô cùng huyền nhiệm, tôi nghĩ như thế. Đến tuổi này tôi không cần danh không cần lợi nhưng tôi vẫn thích làm việc, vì nhu cầu cho cuộc sống hằng ngày, vì nhu cầu làm việc xã hội, nếu không có tiền thì làm sao làm được những việc mình muốn làm, làm việc như một nhu cầu cần thiết của con người, cũng như cầu nguyện, quý đồng hương thử cầu nguyện một cách chân thành thì sẽ thấy những việc mình mơ ước sẽ thành hiện thực.
Sống có niềm tin vào Đấng Tối Cao, đời sống sẽ vui hơn, có bệnh sẽ hết bệnh. Hãy giúp những người xung quanh theo khả năng của mình, hãy giúp những người khốn khó hơn mình vì mình được may mắn hơn họ.
Mong rằng tình yêu tha nhân của quý đồng hương sẽ bao dung hơn, mình thương yêu người, người sẽ thương yêu mình.
– Kiều Mỹ Duyên
(Orange County, 17/12/2021) Show more 1 year ago


ove you more than I can say - Leo Sayer
Trích dẫn theo bài viết, Video 'Áo Dài Vietnamese Beautiful Traditional Dress'


Nhưng lỡ ăn kiếp, ở đời
Cắn răng chịu đựng, chờ thời đổi thay
Biet đâu sẽ có một ngày
Ta có cơ hội giải bày vợ hay
May ra vợ có ... Show more 2 weeks ago