Làm Dâu Xứ Quảng
Sống “ mình ên ” từ thuở, đã quen. Tôi chưa thử nghĩ nếu “ bước ” thêm thì cuộc đời sẽ thế nào, có vui hơn, có thăng hoa hơn chăng? Bởi hiện tại đã cảm thấy đủ trên mọi sự đủ! Và tôi còn có cái “ tư duy ” kỳ quái, lấy chồng là chỉ có một người thương, không chồng sẽ có… nhiều người thương.
Hơn nữa bạn đời rồi sẽ cũ rích cũ mèm, sẽ hết mơ màng lãng mạn, sẽ lắm lời nhiều tật, sẽ “ phô trương ” tất thảy thói tật riêng từ bản chất! Liệu người ni có còn “ thương hoài ngàn năm ” người nớ mãi chăng ??? Nếu sau này đồng sàng dị mộng thì cái “ bước ” cuối đời hụt hẫng sẽ trở thành vở hài kịch mà vua hề “Sạc Lô” tái sinh cũng không diễn nổi. Nhiều lo ngại băn khoăn cùng hoài nghi bất tận. Nếp cũ khó thay cộng với nỗi đơn độc trăm năm, tạo nên trong tôi hình tượng “ tiết hạnh khả phong ” không biến suy theo thời gian trong mắt mũi đám con. Và vì thế nên “ người ngoài ” bất khả chiếm hữu. Chắc chắn nghìn phần trăm là thế. Tất thảy đều nghĩ thế. Khiến tôi đoan chắc mình sẽ “ở giá” trót đời vô phương xoay chuyển!…
Ấy vậy mà tôi lại bất ngờ sang ngang, tắt ngang, quẹo ngang l ối đời... Vào một ngày cuối xuân có nắng có hoa, có chim chóc líu lo nhảy nhót. Rồi nói theo thơ Hàn Mạc Tử, ngày mai trong đám… tóc vàng ấy ( tóc nhuộm ), có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi…
Người ấy của tôi hình dong nho nhã. Phong thái nghệ sĩ. Thoạt nhìn vào ai cũng thấy chàng hệt ca sĩ thứ thiệt. Mà ca sĩ nhạc Rock mới ghê! Thế nhưng chàng “ca sĩ” của tôi lại chẳng biết…hát, thậm chí nói cũng không ra câu. Chỉ mỗi một lời chàng nói rất rành rọt, rất ngọt ngào, rất êm đềm là,… úi chu choa, thương lám, yêu lám, nhớ quá trời trời, sao lọa rứa hè!? Câu hỏi chàng mãi mãi không thể tự trả lời:
- sao lọa rứa hè - Rồi chàng xuất khẩu thành thơ, đất trời bỗng của riêng ta, với anh mãi mãi em là em yêu. Nghe thấy quen quen!... Không biết chàng đạo thơ của vị thi nhân nào? Kệ đi, điều ấy không quan trọng miễn là ý nghĩa lời thơ đủ để mát lòng. Dù giọng miền Quảng của chàng tôi nghe không “ mặn ” lắm!
Thế mới nói, đời không có chuyện gì không thể xảy ra. Cứ ngỡ trái tim khô bấy lâu của tôi phải nghe giọng tán từ miệng Trương Chi thuở xưa. Hay ít ra Sĩ Phú Tuấn Vũ đời nay, “ru” mới thấm. Âm hưởng miền Trung của chàng chẳng hề truyền cảm chút nào. “ Mát lạnh ”như nước sông Hàn. Khô như dải đất còm cõi thiên nhiên ban tặng khắc nghiệt bao đời. Vậy mà lỗ tai tôi bỗng dưng phản chủ, chịu nghe những âm thanh chao chát trước naykhông nghe được. Tôi như đạo sĩ luyện thành môn khí công, biến đổi mọi thanh âm không mấy êm ái thành tiếng thủ thỉ dịu dàng, thành cung đàn bổng trầm dạo khúc Tương Như. Để riêng mình thưởng thức!
Vậy mà yêu! Mà duyên nợ. Mối dây tơ hồng thật kỳ diệu. Khi vị Linh Mục chủ tế trên bàn thờ nghiêm cẩn phán lời kinh thánh… Sự Gì Thiên Chúa Đã Kết Hợp, Loài Người Không Được Phân Chia. Tôi nghe lòng dâng trào cảm xúc! Từ nay tôi đã có một bàn tay của riêng mình để nắm. Cánh tay người sẽ dìu tôi đi hết quãng đường trần, gian nan không sợ vấp ngã ( nghĩa đen ), buồn vui có bờ vai người chia sẻ. Nhất là không còn sợ tai bay vạ gió giữa đời. Ngước nhìn chồng, mắt anh ngời tia nắng.
Đám cưới tất nhiên xảy ra. “ Cô dâu tám tuổi ” đã thường! Cô dâu trên sáu “ bó ” như tôi mới lạ. Tuy không váy áo trắng muốt dài lết đất ( tội nghiêp áo ), không khăn voan trùm đầu che mặt, không đủ năm sắc màu áo cưới thay ra thay vào. Tôi chỉ một áo màu đỏ thắm. Đỏ như son. Tim kết hoa. Tóc cài hoa. Tay đeo hoa. Môi nở hoa... Chồng hân hoan rạng rỡ. Trong mắt chàng tôi đẹp như “ cô tiên năm 2000 ”, khiến chàng chìm lỉm trong hũ mật ong… nhà.
Bạn bè tôi. Nhà văn, nhà thơ, nhà báo và cả nhà… tình nghĩa. Tất thảy đến đủ cả, nếu có bạn không đến là tại nhớ… nhầm ngày! Dù có bạn ở xa hơn trăm dặm. Dù có bạn đã lâu không gặp, không liên lạc, tưởng như đã quên hẳn nhau… Đa tạ tấm lòng bạn hữu. “ Đám cưới đầu xuân ” vui hơn tết! Tiếng chúc tụng rộn ràng giòn tan như pháo.
Tôi còn nghe cả lời chúc của bạn văn từ miền xa Houston vang lại. Các bạn tuy không đến được, nhưng tôi biết, tâm hồn họ đang hướng về tôi, đang bàn đoán ngày trọng đại của tôi diễn ra thế nào… Và tôi thấy tấm thiệp chúc mừng đỏ thắm hoa hồng, những lời chân tình ấm nồng phủ đầy ba trang web. Ôi, hạnh phúc biết bao!
Cô nàng MC duyên dáng kiêm ca sĩ. Nàng sắp xếp chương trình thật hoàn hảo. Nếu nàng không linh động tổ chức thì tiệc cưới của chúng tôi chưa chắc long trọng như vậy (bởi tôi không được cưới nhiều như cô đào Elizabeth Taylor, thành quên nghi thức). Nàng được trời phú cho giọng nói êm êm, tiếng hát thánh thót, cùng với thân hình mềm dẻo trong những vũ đạo sôi động làm tôi ái mộ hết biết. Phải chi tôi được phần giọng nói êm dịu giống nàng chút xíu vậy cũng đủ mãn nguyện. Giọng tôi như con ễnh ương kêu đêm mưa nghe chán chết, vậy mà chê chồng giọng Quảng chẳng êm tai, thật không công bằng với chàng!... Sau khi đọc mấy lời khai mạc, MC giới thiệu ông anh nhà báo “ quyền huynh thế phụ ” của tôi, thay mặt “ hai nhà ” nói vài lời cùng quan khách. Và “ giáo huấn ” vài lời cùng chúng tôi. Suýt chút nữa thì tôi kéo chồng quỳ xuống chắp tay cung kính “ nhị bái cao đường ”. May quá bác chỉ nói ba câu rồi lảng qua kể chuyện vui cười!
Vô cùng cảm kích ông bạn thi sĩ tri kỷ của tôi và của “ nhỏ ” Lợi Trân, cùng phu nhân vượt đường xa đến. Đã thế chàng còn ngâm tặng tôi mấy câu thơ nghe đến là bồi hồi tấc dạ, xin em hãy bỏ cuộc chơi, về cùng ta nhé hát lời bâng khuâng, ngàn sau cũng chỉ một lần, ru em vào mộng đêm xuân cõi này… Thi sĩ nhủ, chàng thích “ mộng đêm xuân ” của tôi nên đưa vào thơ, còn nói thay chồng tôi lời “ xin em…”, cái xúi chồng “ ru ” tôi ngủ miệt mài trong “ rừng ” khỏi đi ta bà thế giới. Giời ạ! Làm như tôi ham chơi lắm vậy!
Còn ngài thi sĩ cố tri hàng xóm với tôi mấy mươi năm về trước, nay bỗng chẳng từ mà biệt nàng thơ, đi mần ca sĩ. Giọng ca đang lên mà chưa xuống bắt đầu nghiệp cầm ca ở các hội trường cộng đồng! Ngài hát tặng tôi bài… đêm qua mơ dáng em đang ôm đàn dìu muôn tiếng tơ (1)… Trước khi hát ngài có đôi lời phi lộ - Cô láng giềng của tôi ngày xưa nay là con chim xanh ở đây, biết bao chàng rắp ranh bắn xẻ, trong đó có… tôi. Nhưng tên gần chẳng trúng lại trúng tên xa. Mũi tên thần tình yêu trong tay chàng đến từ xứ lạ đã bắn trúng tim nàng, chúng ta mới có ngày vui hôm nay…
Trời đất! Ở đâu ra lời “ tỏ tình ” độc đáo và “ động trời ” nhất trong “ tình sử ” thế giới vậy hở giời!? Chẳng trách được miệng lưỡi nhà thơ.
Chàng “ lính già ” tuy… già mà không già. Thời bây giờ người ta kiêng kỵ chữ “ già ” không dám nói, như sợ nó ám vào người không phủi ra được rồi bị… già. Thế mà chàng hùng dũng xưng danh “ lính già ”! Chàng sôi nổi hỏi “ Đám Cưới Nhà Ai ” - Dạ thưa, đám cưới nhà em, em về làm dâu xứ Quảng.
Ngoài cô nàng MC kiêm ca sĩ làm tưng bừng dậy sóng sân khấu, còn có hai “ca nhi” duyên dáng khác. Hai nàng hát những bài tình ca xưa gợi nhớ nỗi niềm, chợt ước mơ chiều mưa về chốn cũ. Bạn bè tôi thật lắm tài hoa!
Chỉ tiếc anh bạn đồng hương Quảng Nam có giọng hát rất hay, đặc biệt anh “chuyên trị” nhạc lính, những khúc tình ca xanh áo hoa rừng Trần Thiện Thanh. Vậy mà không biết hôm nay “mắc cỡ gì mà không chịu hát giùm” cho bà con được hồi tưởng một thời binh lửa oai hùng oanh liệt.
Lại cả chàng thi sĩ, nhạc sĩ kiêm ca sĩ đã hoãn chuyến du lịch Châu Âu cùng gia đình, đến tiễn cô em một đoạn đường hoa về xứ Quảng. Thế mà cũng “ mắc cỡ gì mà không chịu hát giùm” !? Sao … lọa rứa hè, thi nhạc sĩ ? ( mới đó tôi đã nhiễm giọng vùng miền chồng! )
Bằng hữu mượn tiếng nhạc thay lời chúc chân tình. Đặc biệt là phu quân người bạn - Quang Trường - một tiếng hát đã thành danh. Anh hát nhạc Anh Pháp không thua những ca sĩ đã gắn liền tên tuổi họ cùng nhạc phẩm. Những gì thuộc về cảm xúc thì không thể so sánh, tiếng hát của anh mang lại âm hưởng dạt dào phiêu hốt, hơn nhiều giọng ca tên tuổikhác trong giới nghệ sĩ Việt, ít nhất là đối với cảm thụ âm nhạc riêng tôi! Giọng ấm trầm anh tựa lời tự tình say đắm, trong bài hát tiếng Anh bất hủ với câu kết thiết tha… to take your heart away (2) hoặc bài Yêu của nhạc sĩ Văn Phụng… yêu là lòng bâng khuâng, nhớ hay thương một chiều thu vương gió êm đưa dạt dào tre thưa… Không ngờ thời nay, giữa những bộn bề bát nháo của đủ loại âm nhac, đủ loại giọng ca, tôi lại được nghe những giai điệu mênh mang trong một giọng hát truyền cảm sâu lắng đến thế. Người đưa tôi về dĩ vãng xa xăm thuở thiếu nữ mộng mơ, thả hồn qua song cửa man mác nhớ chàng “ đứng tựa tường hoa ” (3)... Anh là vì sao khiêm nhường, lẻ loi trên bầu trời âm nhạc. Âm thầm mà lan tỏa không gian. Niềm đam mê rực cháy trong âm vang tiếng hát anh, khiến thính giả mộng du cùng giai điệu…
It’s only words and words are all I have. To take your heart away… Lời ca thấp thoáng cuộc tình tôi trong đó. Chồng sẽ mang trái tim tôi đi suốt cuộc đời. Hay đúng hơn, tôi đã ôm giữ trọn vẹn trái tim chàng. Bởi chàng vừa dõng dạc “tuyên ngôn” trước quan khách, tôi yêu vợ tôi hơn mọi thứ quí giá trên đời, bây giờ và mãi mãi… Đã vậy còn luôn xuýt xoa thắc mắc, sao lọa rứa hè? Yêu vợ kinh, yêu nhất trần đời, xa chút là nhớ kinh, nhớ không chịu nổi! Thế có chết không…mấy ông (?) Sao lọa rứa hè!??? Vâng, chỉ với những lời mộc mạc thế, chàng đã bày tỏ được cả tấm chân tình nồng cháy yêu thương. Và giọng Quảng chao chát khô khan, sao giờ nghe dễ thương chi lạ!
Hoàng Thị Thanh Nga July 20/2017
Chú thích:
(1) - Nhạc phẩm Dư Âm (Nguyễn Văn Tý)
(2) - Nhạc phẩm Words (BGs trình bày) It’s only words and words are all I have. To take your heart away.
Tạm dịch: Đó chỉ là từ ngữ và là tất cả những gì tôi có. Tôi luôn ôm giữ trái tim em.
(3) - Em ngồi trong song cửa. Anh đứng tựa tường hoa (thơ Lưu Trọng Lư)
Sưu tầm by Tê Hát
Ảnh minh họa
Chỉnh sửa lần cuối vào %AM, %24 %626 %2017 %10:%07