“Cọp chết để da, người ta chết để tiếng”

Con người sống trên đời, điều gì làm cho mình cảm thấy tự hào nhất. Một trong số đó có lẽ là chuyện mình đã sống một đời oanh liệt, tiếng thơm vang xa. Đến ngay cả khi chết đi, người đời vẫn không thôi tán thưởng khi nhớ về chúng ta, tiếng tăm vẫn còn vang mãi về sau. Mỗi người chúng ta chỉ được sống trên đời đúng một lần. Dù bạn không thể tô vẽ cho nó đầy hoa lá thì cũng không nên biến nó trở nên u ám tối tăm. Làm người tốt thật sự không dễ nhưng cũng không quá khó. Tôi tin rằng, con người đều là những sinh vật lương thiện nhưng vì hoàn cảnh xung quanh mà biến đổi chút ít. Nhiều người sống cả cuộc đời cũng không biết mình sống vì điều gì, lý tưởng sống ở đâu. Họ thật ra chỉ là những cái xác không hồn rỗng tuếch đang vật vờ và vô định. Quan trọng nhất là, bạn phải tìm ra ý nghĩa cuộc sống của mình. Có như thế, bạn mới phấn đấu để sống tốt được.

    NHỮNG GÌ SẼ ĐEM THEO VÀO CÕI CHẾT?    

- Khánh Ly & Phạm Duy -YOUTUBE

Image result for tiếng thơm vang xa photos

"Mất tiền là chẳng mất gì cả, mất danh dự là mất nửa cuộc đời; mất niềm tin và nghị lực là mất cả cuộc đời". 

(Hoàng đế của Đế quốc Pháp Napoléon Bonaparte . Người làm thay đổi lịch sử Pháp và thế giới)

Image result for honorary  priceless term photos
 
                 DANH DỰ                  
 
So với tiền bạc, danh dự con người đáng quý gấp ngàn lần. Ông cha ta đã dạy: cọp chết để da, người ta chết để tiếng; hay: Mua danh ba vạn, bán danh ba đồng; Chết vinh còn hơn sống nhục... Nhấn mạnh đến tầm quan trọng của danh dự, ngạn ngữ nga cũng có câu: Hãy giữ gìn chiếc áo từ lúc còn mới. Hãy giữ gìn danh dự từ lúc còn trẻ trung.
Related image

  Tiền bạc nhiều bao nhiêu cũng không đủ để đánh đổi danh dự  

Tư Mã Quang – nhà sử học, học giả, thừa tướng triều Tống từng nói: “Tiền bạc nhiều bao nhiêu cũng không đủ để đổi lấy danh dự và lòng trung thực. Tiền bạc không là gì so với danh dự. Danh dự và lòng trung thực mới là cái mà chúng ta không thể để mất”.
 
Hối lộ, biếu tặng quà là hành vi đã có từ thời cổ xưa. Nhưng, trong lịch sử thực sự có rất nhiều bậc quan lại, tướng lĩnh nhận thức rõ ràng được sự nguy hại của hành vi này. Đức tính thanh liêm, hổ thẹn của họ luôn được đặt lên hàng đầu trong làm việc và đối nhân xử thế thường ngày. Dưới đây là một số gương người xưa về việc giữ gìn đức tính thanh liêm chính trực lưu danh sử sách.

Người tiều phu nghèo không tham thứ của người khác

Thời Xuân Thu, vua nước Ngô là Chư Phàn có người em trai là Diên Lăng Quý Tử. Trong một lần đi dạo chơi bên ngoài kinh thành, Diên Lăng thấy trên đường có vàng của người ta đánh rơi. Lúc đó đang là tháng 5, thời tiết nóng nực, có một người tiều phu nghèo khổ khoác áo da đi ngang qua đây, Quý Tử bèn nói với người tiều phu: “Hãy tới mà nhặt thỏi vàng trên mặt đất đằng kia kìa”.
danh dự
(Tranh minh họa: Qua shuoqe)

Người tiều phu quăng lưỡi hái, trừng mắt tức giận nói: “Ông có địa vị tôn quý sao lại xem thường người khác như vậy? Dung mạo, cốt cách của ông hùng tráng như thế, sao lại nói chuyện lỗ mãng đến vậy? Tôi thà rằng chịu đựng cái nóng bức của tháng năm, mặc áo da mà đốn củi, thì lẽ nào lại đi nhặt lấy thỏi vàng của người khác đánh rơi sao?”
Image result for Đồng tiền thỏi vàng danh dự  photos
     
Diên Lăng nghe xong cực kỳ xấu hổ, vội vàng xin lỗi người tiều phu, còn kính cẩn hỏi thăm tên họ của người tiều phu. Người tiều phu bảo ông ta rằng: “Nhìn bề ngoài thì dường như ông là người có địa vị, tôi làm sao xứng đáng xưng tên họ của mình với ông đây?” Nói xong rồi liền rời đi.
 
◢◤◥◣◢◤◥◣◢◤◥◣◢◤◥◣◢◤◥◣◢◤◥◣◥◣◢◤◥◣◢◤◥◣◢◤◥◣◢◤◥◣◢◤◥◣◢◤◥◣
 
Cuộc đời là một cuộc tranh đua quyết liệt. Để có thể sống một cách mạnh mẽ, người ta rất cần đến lòng can đảm. Lòng can đảm có ảnh hưởng rất lớn tới sự thành công hay thất bại. Tục ngữ Đức có câu: Mất tiền là mất nhỏ, mất danh dự là mất lớn, mất can đảm là mất hết.
 
Câu tục ngữ trên có ba vế, liên quan chặt chẽ với nhau về mặt ý nghĩa và có sự tăng cấp theo mức độ giá trị con người. Tiền tượng trưng cho sự giàu có. Danh dự tượng trưng cho uy tín, tên tuổi. Can đảm tượng trưng cho ý chí, nghị lực, khí phách của con người.
 
 Thông thường, ai cũng thích làm ra được nhiều tiền để sống đầy đủ, sung sướng nhưng thực ra, số người giàu sang trong xã hội chỉ là số ít. Phần đông chỉ đủ ăn và giành dụm được một chút để phòng khi cơ nhỡ, ôm đau... Do đó mà người ta rất quý đồng tiền. Dân gian có câu : Đồng tiền liền khúc ruột.
Image result for Đồng tiền danh dự  photos
Đồng tiên được đổi bằng mồ hôi nước mắt lại càng đáng quý, xong mất tiền chỉ là chuyện nhỏ vì ta vẫn có thể tiếp tục kiếm tiền bằng cách cần cù, chăm chỉ làm việc. Mất tiền tất nhiên là buồn, nhưng nỗi buồn ấy cũng không ghê ghớm đến mức hủy hoại cuộc đời của một con người. Thực tế cho thấy để đạt được mục đích làm giàu, nhiều doanh nhân phải chấp nhận những thất bại tạm thời, nhưng với sự kiên nhẫn thua keo này, bày keo khác và lòng can đảm, cuối cùng họ cung thành công.
   So với tiền bạc, danh dự con người đáng quý gấp ngàn lần. Ông cha ta đã dạy: cọp chết để da, người ta chết để tiếng; hay: Mua danh ba vạn, bán danh ba đồng; Chết vinh còn hơn sống nhục... Nhấn mạnh đến tầm quan trọng của danh dự, ngạn ngữ nga cũng có câu: Hãy giữ gìn chiếc áo từ lúc còn mới. Hãy giữ gìn danh dự từ lúc còn trẻ trung.
   Tiền bạc tuy khó kiếm nhưng còn kiếm được chứ danh dự thì chỉ có thể tự thân tạo dựng nên và nhiều khi phải tạo dựng cả đời người mới có được. Danh dự ở đây có thể hiểu là uy tín, thể diện, tiếng tăm của một cá nhân trước gia đình và xã hội. Danh dự là một giá trị tinh thần không thể bán mua, đổi chác, không thể đem ra mà cân đo, đong đếm. Danh dự được coi là thước đo phẩm giá của con người nên mất danh dự là mất lớn, khó có thể lấy lại được. Mất danh dự đồng nghĩa với việc tủi nhục, đau đớn, là thiệt hại nặng nề về mặt tinh thần. Những bậc chính nhân quân tử, những người có học xưa kia thường quý trọng danh dự hơn cả mạng sống của mình.
   Suy xét kĩ, chúng ta thấy tiền bạc, danh dự được tạo nên bởi nhiều yếu tố, mà yếu tố quan trọng là lòng can đảm, tức ý chú và nghị lưc của mỗi con người.
   Sống là chiến đấu, chiến đấu không ngừng suốt cả cuộc đời; là vật lộn với vô vàn thử thách, gian nan trên bước đường mưu sinh , tạo dựng sự nghiệp. Chiến đấu với những thói hư tật xấu trong chính bản thân mình mới thực sự là cuộc chiến đấu gay go, ác liệt nhất. Lòng can đảm giúp chúng ta giữ vững lí tưởng, lập trường, mục đích sống. Lòng can đảm tạo ra sức mạnh thúc đẩy chúng ta phấn đấu để tiến tới thành công.
   Mất can đảm là mất tất cả. Đúng như vậy! Không có lòng can đảm , người lính không thể xông lên tiêu diệt quân thù. Không có lòng can đảm, một con người bình thường không đủ nghị lực để làm bất cứ việc gì, dù là nhỏ nhất . Không có lòng can đảm, một nhà bác học không thể vượt qua hết thất bại này đến thất bại khác để đi tới thành công. Mất can đảm tức là nhu nhược, yếu hèn, cam chịu mọi nghịch cảnh của số phận. Một co người như thế thì dù có sống thì coi như đã chết, cuộc đời trở nên hoàn toàn vô nghĩa. Vô nghĩa với bản thân, gia đình và xã hội, không đáng được so sánh với những loài vật bé nhỏ mà hữu ích như con ong, con kiến.
 
   Đường đời vạn nẻo lắm chông gai và nhiều sóng gió. Vấp ngã, thất bại là lẽ đương nhiên. Mỗi lần ngã là một lần bớt dại (Tố Hữu); Thất bại là mẹ thành công... Đó là những bài học nhân sinh thiết thực, là hành trang tư tưởng không thể thiếu của mỗi chúng ta khi bước vào đời. Long can đảm sẽ giúp chúng ta đứng vững, có đủ trí tuệ, nghị lực và sức mạnh để chiến đấu và chiến thắng mọi thử thách gian nan, khẳng định được vị trí của mình trong cuộc sống.
   Xung quanh chúng ta có biết bao tấm gương sáng về lòng can đảm, rất xứng đáng cho chúng ta học tập. Chị Trần Bình Gấm, một học sinh nghèo hiếu học của trường chuyên Lê Hồng Phong, vừa đi học vừa bán vé số, bán khoai luộc để giúp mẹ nuôi các em, vậy mà thi đỗ vào ba trường Đại học. Anh Nguyễn Trường Sơn – nạn nhân của chất độc màu da cam, bị tật nguyền, dị dạng mà vẫn là sinh viên của hai trường Đại học. Chị Hướng Dương bị tai nạn mất cả hai chân vẫn kiên cường sống, làm việc và cống hiến, đem lại ánh sáng trí tuệ cho những trẻ em mù qua hình thức sách nói, thư viện nói,... Quả là lòng can đảm đã mang lại cho họ một nghị lực và sức sống phi thường.
 
   Lòng can đảm là một phẩm chất quý báu nhưng không phải sinh ra ai cũng có ngay mà phải trải qua một quá trình rèn luyện lâu dài. Muốn thành công trong cuộc đời và sự nghiệp, chúng ta cần giữu vững niềm tin, giữ vững ý chí, thắng không kiêu, bại không nản, hãy ngẩng cao đầu tiến lên phía trước.
 
◢◤◥◣◢◤◥◣◢◤◥◣◢◤◥◣◢◤◥◣◢◤◥◣◥◣◢◤◥◣◢◤◥◣◢◤◥◣◢◤◥◣◢◤◥◣◢◤◥◣

Giá trị của một con người không được đánh giá bằng vẻ bề ngoài hay khối tài sản mà họ đang sở hữu mà được minh chứng bởi vẻ đẹp cốt cách ở bên trong. Cuộc sống với bao lo toan bộn bề với đầy rẫy những cám dỗ xấu xa, nếu không thực sự tỉnh táo và bản lĩnh con người rất có thể bị xa ngã, không bảo toàn được nhân cách phẩm chất mình. Câu tục ngữ “đói cho sạch rách cho thơm” vừa là lời khuyên răn vừa là lời cảnh tỉnh cho con người về cách sống, hãy sống sao cho không hổ thẹn với lương tâm và làm mất đi giá trị của chính mình. Câu tục ngữ “đói cho sạch rách cho thơm” vừa là lời khuyên răn vừa là lời nhắn nhủ tới tất cả mọi người về cách sống của mình. Đó là bài học nhân sinh về quan niệm sống phải biết giữ lấy phẩm chất, lương tri của mình dù ở bất cứ hoàn cảnh nào. Giá trị của con người bắt nguồn từ chính những lẽ sống như thế cho nên mỗi người cần phải trân trọng và gìn giữ nếp sống tốt đẹp của mình.

 Tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, danh dự mới là điều không thể đánh mất

Tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, danh dự mới là điều không thể đánh mất. (Ảnh minh họa)
 
Nơi tôi trọ, ở đầu ngõ có một chị bán hàng quà trang trải cuộc sống hàng ngày. Sáng chị bán báo, chiều bán kem và đồ ăn vặt. Ngày tôi học năm nhất, thỉnh thoảng tôi vẫn vào quán chị đặt báo Sài Gòn, nhưng không thường xuyên. Tôi không nói chuyện với chị nhiều, nhưng ấn tượng đầu tiên của tôi về chị là một người phụ nữ nhiệt tình, hiền lành và vui vẻ…
Khi tôi học năm cuối, chỉ quanh quẩn với việc hoàn thành khóa luận tốt nghiệp, tôi nghĩ đến việc đọc báo thường xuyên hơn. Vậy là tôi tiếp tục đặt báo từ chỗ chị.
 
Được 6 tuần thì tôi dừng lại, tập trung cho việc viết bài và tốt nghiệp đại học nên đã dọn đồ về quê. Ba tháng sau, tôi cũng hoàn thành công trình nghiên cứu đầu tiên của cuộc đời mình. Tôi trở lại Sài Gòn để chuẩn bị bảo vệ tốt nghiệp. Chiều ấy, tôi ghé qua quán chị mua chút quà vặt, thấy chị đang cắm cúi làm kem cho khách.
Thấy tôi, chị cười nói: “Em có phải là người mua báo đợt trước hông?”. 
Tôi ngạc nhiên đáp lại: “Đúng rồi chị! Chị còn nhớ em sao?”. 
Chị cười tươi hơn: “Nhớ chứ! Mà bữa trước chị tính thừa của em 5 ngàn, hôm nay chị gởi lại nha!”. 
Tôi ngơ ngác: “5 ngàn nào chị?”. 
“Ba tháng trước, em đặt báo Sài Gòn chỗ chị đó! Hôm đó chị tính em 19 ngàn, nhưng báo chỉ có 14 ngàn thôi!…Chị hỏi han tụi trẻ trong ngõ để gởi lại tiền cho em mãi mà hông được, may ghê, hôm nay gặp em ở đây rồi”. 
 
Nói rồi, không kịp đợi tôi phản ứng, chị đã dúi vào tay tôi tờ 5 nghìn. Vẻ mặt chị vẫn hiền hậu và chân thành như lần đầu tiên tôi gặp chị. Tôi thoáng có chút bối rối, thấy vậy chị bảo: “Chỉ 5 ngàn thôi mà, chị thiếu của em chứ có cho em tiền đâu mà ngại, cầm lấy đi, mai mốt rảnh ghé quán chị chơi tiếp nha”. 
Tôi không nỡ từ chối, chỉ nhìn chị mỉm cười, mặt không khỏi lộ rõ vẻ biết ơn, quý mến và khâm phục. Trước khi rời đi, tôi mua kem và một chút quà vặt, chào chị mà lòng như có một cơn gió mát vừa lướt qua…
 
Chào chị mà lòng tôi như có một cơn gió mát vừa lướt qua… (Ảnh: Internet)

Trên đường về, tôi nghĩ mãi đến người phụ nữ vất vả đầy lo toan nhưng chân chất và thiện lương ấy. Năm nghìn chỉ là một số tiền rất nhỏ, và chuyện xảy ra đã ba tháng trước rồi. Nếu như nhiều người khác, có lẽ họ đã quên đi hoặc giả vờ quên đi, nhưng chị vẫn kiên trì tìm tôi để trả “món nợ” này.
 
Khi gặp lại tôi, điều đầu tiên chị nhớ đến cũng là gửi lại số tiền đã tính nhầm ấy. Đạo lý “Đói cho sạch, rách cho thơm” có lẽ đã khắc sâu trong tiềm thức và trái tim chị. Dù cuộc sống có khốn khó thế nào, chị vẫn giữ cho mình một cốt cách thanh cao, không tham lam, chiếm giữ những vật chất vốn không thuộc về mình dù chỉ rất nhỏ.
 
Tôi nghĩ tới lời mẹ dặn dò: “Muốn hiểu một người, phải nhìn hành động của họ trong những điều nhỏ nhất”. Bởi nếu ai đó tốt từ trong tâm khảm, họ sẽ tử tế với người xung quanh dù bất cứ tình huống gì xảy ra. Chị bán hàng quà vặt cũng như vậy, bản chất lương thiện và tốt đẹp đã chất đầy trong trái tim chị. Vậy nên dù chỉ là số tiền 5 nghìn rất nhỏ mọn chị cũng muốn trả lại tôi đàng hoàng. Đó là tấm lòng chân thành thực sự, vô tư không toan tính.
 
Muốn hiểu một người, phải nhìn hành động của họ trong những điều nhỏ nhất. (Ảnh: Internet)
 
Trong cuộc sống hiện đại, người ta từ lâu có lẽ đã lãng quên đi sự thật thà và trung thực. Có rất nhiều người tung hô những điều tốt đẹp nhưng trong cách đối nhân xử thế lại dùng cái vỏ lương thiện để che mất đi dã tâm bên trong. Họ làm điều tốt vì muốn vụ lợi cho cá nhân mình. Sau những gì họ cho đi, cái họ mong muốn cuối cùng vẫn là nhận lại, thế nên, họ trở nên thực dụng, tính toán, để ý tới những điều hơn thua được mất. Nếu ai cũng giữ sự đơn thuần, trong lành của tâm hồn như chị bán hàng, có lẽ cuộc sống không trở nên mệt mỏi và đầy sự phòng ngừa như hiện tại.
“Tiền bạc không là gì so với danh dự, trung thực là cái mà chúng ta không thể đánh mất”.
– Tư Mã Quang
Chỉ khi sống đúng với lương tâm mình, chúng ta mới có thể ngẩng cao đầu giữa thế gian, mới tạo ra được những bông hoa thơm ngát cho đời từ những điều bình dị nhất…
 
◢◤◥◣◢◤◥◣◢◤◥◣◢◤◥◣◢◤◥◣◢◤◥◣◥◣◢◤◥◣◢◤◥◣◢◤◥◣◢◤◥◣◢◤◥◣◢◤◥◣
 
Related image
       ĐỂ LẠI CHO CON TẤM GƯƠNG VÀ NIỀM DANH DỰ ...      
 
Image result for O'Hare international airport photos
- O'Hare là tên phi trường quốc tế ở Chicago. Illinois .
- Al Capone, 1 tên gangster khét tiếng một thời ở Mỹ.
- Easy Eddie là luật sư của Al Capone.

Sau đây là 2 câu chuyện thật 100% :
Có rất nhiều Quân nhân Mỹ can trường trong thế chiến thứ Hai. Một trong những anh hùng đó là Trung Tá Phi Công Hải Quân Butch O'Hare. Trung Tá O'Hare là Phi Công khu trục tùng sự trên Hàng Không Mẫu Hạm Lexington trong vùng biển khu vực Nam Thái Bình Dương.
Image result for Butch O'Hare photos
CHUYỆN THỨ NHẤT
 
Một hôm toàn thể phi đoàn của ông được giao phó thi hành một phi vụ quan trọng. Sau khi cất cánh và gia nhập đội hình bay, liếc nhìn bảng phi cụ, ông nhận ra có chuyện không ổn, hoặc là đồng hồ báo xăng bị hư hoặc là ai đó không bơm đẩy xăng cho ông. Với tình trạng này, ông không đủ xăng để hoàn thành nhiệm vụ và trở về tầu được. Trung tá O’Hare báo với Phi Đoàn Trưởng và được lệnh phải quay về. Ông miễn cưỡng rời khỏi đội hình của phi đoàn và quay trở lại hàng không mẫu hạm.
 
Trên đường về tầu, bỗng nhiên, trung tá O’Hare thấy một cảnh tượng làm ông dựng tóc gáy: dưới thấp xa xa trước mặt ông là nguyên một phi đoàn oanh tạc cơ của Nhật đang trên đường tìến về hải đội Hoa kỳ. Phi đoàn khu trục của Hoa Kỳ đã bay đi thi hành nhìệm vụ và hải đội không còn ai bảo vệ cả. Dù có gọi, phi đoàn khu trục cũng không thể trở về kịp để cứu và cũng không còn thời gian để báo với hải đội những nguy hiểm sắp đến. Việc duy nhất còn có thể làm là bằng bất cứ giá nào cũng phải xua đuổi phá tan và chuyển hướng đội oanh tạc cơ Nhật.
 
Không còn nghĩ đến an nguy cho mình, trung tá O’Hare lao thẳng vào đội hình đoàn oanh tạc cơ Nhật, với bốn nòng súng 50 ly gắn trên cánh đỏ rực, ông tấn công tới tấp bắn hết chiếc này đến chiếc khác. Đến khi hết đạn, ông vẫn tiếp tục tấn công, liều lĩnh đâm thẳng vào các phi cơ Nhật, cố gắng cắt đuôi chiếc này, hay cắt cánh chiếc kia mong cho họ không điều khiển và bay được. Trong đáy cùng tuyệt vọng, ông làm bất cứ gì có thể làm để các oanh tạc cơ Nhật không đến được hải đội Hoa kỳ.
Cuối cùng, đoàn phi cơ Nhật bối rối và chuyển hướng. Thở ra nhẹ nhõm, trung tá O’hare lê lết chiếc máy bay tả tơi của mình về lại hàng không mẫu hạm. Ông báo lại sự việc, chiếc máy quay phim gắn trên phi cơ là bằng chứng hùng hồn nhất.Nỗ lực trong tuyệt vọng để bảo vệ hải đội Hoa kỳ, ông đã hạ 5 chiếc oanh tạc cơ Nhật.
 
Đó là ngày 20 tháng 2 năm 1942. Trung tá O’Hare là phi công Hải Quân đầu tiên trong quân chủng được trao tặng Huân Chương Danh dự của Quốc Hội Liên Bang Hoa kỳ. 
Related image
Năm 1943, trung tá O’Hare tử trận trong một cuộc không chiến lúc ông 29 tuổi. Để không ai có thể quên được người anh hùng này, phi trường của thành phố Chicago , quê hương ông, đã được đặt tên là phi trường O’Hare. Dịp nào đó nếu dừng chân tại phi trường O’Hare, xin hãy đi thăm khu kỷ niệm O’Hare, nhìn tận mắt Huân Chương Danh Dự đã gắn lên ngực áo của ông. Khu lưu niệm này nằm giữa Terminal 1 và Terminal 2.
Image result for O'Hare international airport photos
CHUYỆN THỨ HAI
 
Hơn mười lăm năm trước đó, tại thành phố Chicago có một người mang biệt danh là Easy Eddie. Trong thời gian này, Trùm tội ác Al Capone hầu như làm chủ thành phố. Capone nổi tiếng không do các hành động anh hùng mà vì các việc làm bóc lột, tàn nhẫn và hung ác. Thành phố Chicago , qua Capone, tràn ngập những nơi bán rượu lậu, các động mãi dâm và các vụ giết người không gớm tay.
 
Easy Eddie là luật sư của Al Capone. Chắc chắn Eddie rất giỏi. Việc rành rẽ và biết lợi dụng các kẽ hở pháp luật của Eddie đã giúp Capone nhởn nhơ ngoài vòng tù tội. Để tỏ lòng biết ơn, Capole trả công Eddie rất hậu. Không chỉ về tiền bạc mà còn chu cấp về tài sản nữa. Chẳng hạn như gia đình Eddie sống trong một lâu đài lớn, kín cổng cao tường và thừa mứa các tiện nghi của lúc đó với kẻ hầu người hạ ngay trong nhà. Lâu đài này lớn đến độ chiếm nguyên một đoạn đường của thành phố Chicago. Dĩ nhiên với cuộc sống giầu có quyền thế của kẻ đương thời, làm sao Eddie có thể nhận và hiểu được những khốn cùng của xã hội chung quanh.
Như mọi người, Eddie có một nhược điểm. Có một con trai và Eddie thương con vô cùng. Cậu bé có đủ thứ ở trên cõi đời, toàn những loại thượng hảo hạng: quần áo, xe cộ ngay cả trường học nồi tiếng vì giá cả tiền bạc không thành vấn đề, không gì có thể ngăn cản được. Mặc dù liên hệ chặt chẽ và chìm ngập trong tội ác, Eddie cũng đã có những cố gắng dậy con thế nào là phải và trái.
Vâng, Eddie đã cố dậy cậu con trai vượt lên từ cuộc sống nhớp nhúa của chính mình, ước mong con sẽ là người tốt... Cho dù giầu có và quyền thế xiết bao nhưng vẫn có hai thứ Eddie không thể cho con được, hai thứ mà chính Eddie đã chót bán cho Capone: làm gương và để lại cho con niềm danh dự.
 
Qua nhiều đêm trằn trọc thao thức, Eddie quyết định việc để lại danh dự cho con cần thiết, quan trọng và có ý nghĩa hơn là cho con cuộc sống giầu có với những đồng tiền từ máu và nước mắt của người khác. Phải thay đổi hoàn toàn những việc làm lầm lỡ trước kia, phải báo với chính quyền những sự thật vế Al Capone. Eddie cố gắng rửa sạch những nhơ nhớp trên cái tên của mình, ngõ hầu cho con biết thế nào là trung thực và ngay thẳng.
Để hoàn tất mọi chuyện, Eddie phải ra trước toà làm nhân chứng chống lại ông Trùm, biết rằng giá phải trả sẽ không nhỏ. Hơn tất cả mọi chuyện trên đời, Eddie muốn phục hồi tên tuổi mình, hy vọng sẽ để lại cho con tấm gương và niềm danh dự.
 
Eddie ra trước toà làm nhân chứng, Trùm Al Capone vào tù. Vài tháng sau, Eddie gục ngã trong cơn mưa đạn trên một con đường lẻ loi ở Chicago. Eddie đã để lại cho con trai một món quà lớn nhất trên thế gian này, mua bằng giá cao nhất là sinh mạng của chính mình.
 
HAI CÂU CHUYỆN NÀY CÓ LIÊN HỆ GÌ VỚI NHAU?
 
TRUNG TÁ PHI CÔNG HẢI QUÂN BUTCH O’HARE CHÍNH LÀ CON TRAI CỦA EASY EDDIE (EDWARD JOSEPH O’HARE, aka "EASY EDDIE") .
 
Tôi nghĩ qúy vị cũng ngậm ngùi và cảm khái như tôi khi đọc những dòng chữ này.
 

 A Father’s Love – Eddie and Butch O’Hare 

 
◢◤◥◣◢◤◥◣◢◤◥◣◢◤◥◣◢◤◥◣◢◤◥◣◥◣◢◤◥◣◢◤◥◣◢◤◥◣◢◤◥◣◢◤◥◣◢◤◥◣
 
PS:
Trump ưu tiên ‘người Mỹ trên hết’, Việt Nam ưu tiên ai? 
 
Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa lưu truyền câu nói nổi tiếng rằng “kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”.
Với phương châm “người Mỹ trên hết”, ông Trump thực hiện chiến lược cải cách thuế, giảm thuế lớn nhất cho doanh nghiệp và người dân trong hơn 3 thập kỷ trở lại, trong khi đó, người Việt đang phải hứng chịu áp lực từ nhiều loại thuế phí gia tăng để bù đắp thiếu hụt ngân sách của Chính phủ.
 
Khác biệt trong điều hành chính sách giữa hai Chính phủ.
 
Trong tình huống người Việt đang phải gánh chịu rất nhiều các loại thuế, phí chỉ để đổi lại môi trường sống bị ô nhiễm nghiêm trọng, thực phẩm bẩn tràn lan, các công trình kém chất lượng… Hơn bao giờ hết, họ rất cần một chính sách “người Việt trên hết” tương tự như cách Chính quyền Trump đang làm với dân Mỹ?
Related image
   Sưu tầm và tổng hợp by Nguyễn Ngọc Quang   
Chỉnh sửa lần cuối vào %PM, %25 %970 %2019 %18:%08
back to top