THU MUỘN

THU MUỘN

Thu không ngờ buổi gặp Hưng hôm đó lại là buổi hẹn hò cuối cùng. Nhớ sáu năm trước gặp nhau trong thư viện thành phố lần đầu tiên, Thu đã ấn tượng ngay với cái dáng người cao dong dõng, mái tóc bồng bềnh và đôi mắt toát ra một vẻ thông minh lạ lùng.

Hưng ngồi cùng bàn đối diện với Thu, chỉ chú mắt vào cuốn sách đang đọc và hình như không để ý đến cô gái ngồi trước mặt mình chút nào. Thỉnh thoảng Thu lại liếc mắt nhìn lên và lúc nào cũng thấy anh ta ngồi yên như pho tượng.

Vậy mà lúc Thu vô tình làm rơi cây viết xuống nền nhà trải thảm, tuy tiếng động rất khẽ, nhưng người thanh niên ấy đã cúi xuống nhặt cây bút chìa ra trước mặt Thu nói nhỏ :”Của cô đây” rồi lại cúi đầu xuống cuốn sách. Thu đưa tay nhận cây bút, lí nhí trong miệng: ”Cám ơn anh”. Chàng ta chỉ ngẩng lên nhìn Thu mỉm cười gật đầu nói rất nhỏ: ”Không có chi”. Rồi lại cúi đầu xuống cuốn sách.

Mấy hôm sau khi bước chân vào thư viện, trong lòng Thu bỗng nhiên vừa rộn rã, vừa băn khoăn chẳng biết hôm nay có gặp lại người thanh niên ấy không. Đôi mắt nàng đảo quanh có ý tìm kiếm, nhưng chẳng thấy đâu. Có phần thất vọng, Thu tìm một bàn khuất tận cuối phòng ngồi xuống.

Mãi đến giờ Thu sắp ra về thì mới thấy chàng thanh niên bước vào, nhưng không ngồi vào bàn mà bước thẳng tới kệ sách tìm kiếm. Thu ngập ngừng, nhưng cuối cùng cũng lấy hết can đảm đứng dậy đi về phía chàng.

Người thanh niên vừa xoay mình ra thì đúng vào lúc Thu bước đến gần. Nàng cố hết sức tự nhiên cúi đầu chào như vừa tình cờ trông thấy nhau. Chàng cũng cúi đầu trả lễ lịch sự một cách…. hết sức hờ hững. Thu vội vàng bước đi, nhưng lúc gần đến cửa, nàng ngoái cổ lui thì bắt gặp đúng lúc anh chàng quay đầu nhìn theo nàng.

Thu rời khỏi thư viện, trong lòng băn khoăn với nhiều cảm giác khó tả. Mình đã để ý đến anh chàng thực không? Anh ta nghĩ thế nào về mình? Thu biết là mình không phải đẹp lắm, nhưng không phải là không có nhan sắc. Bạn bè vẫn cho rằng Thu nhiều duyên dáng trong ánh mắt, nụ cười và những yếu tố đó có thể lấn lướt cả cái đẹp thường tình.

Lần thứ ba gặp lại chàng thanh niên ở thư viện thì Thu có cảm giác như đã quen biết từ lâu rồi. Thu tự cười thầm, hoá ra mình đã để ý đến anh chàng mới chỉ gặp vài lần trong chưa được hai tuần qua.

Lần nầy thì anh chàng ngồi vào chiếc bàn cũ. Thấy chiếc ghế trước mặt còn trống, Thu bước đến và trước khi ngồi xuống, nàng nhìn chàng mỉm cười:” Chào anh”.

Người thanh niên cũng cười và tự giới thiệu. “Chào cô. Tôi là Hưng”.

Ôi trời, đúng là quá tây, quá văn minh, mới biết nhau đã tự giới thiệu mình rất tự nhiên. Thu mỉm cười và đáp lại một cách cố gắng làm ra vẻ tự nhiên:” Tôi là Thu, rất hân hạnh được quen biết với anh.”.

Không khí thư viện không cho phép cả hai chuyện trò một cách tự nhiên, nhưng sau một lúc, Thu cũng biết thanh niên tên Hưng nầy hơn nàng bốn tuổi, ở trường luật năm thứ hai, và dĩ nhiên nàng cũng cho biết mình ở văn khoa năm thứ nhất.

Sau đó, cả hai cùng ra về và trong khoảng đường chừng gần cây số, trước khi chia tay, cả hai biết nhau nhiều hơn. Điều quan trọng là riêng Thu, nàng biết là mình đã phải lòng anh chàng sinh viên luật khoa đẹp trai nầy rồi.

Suốt cả năm sau, tuy bận chuyện học hành, nhưng vẫn có những hẹn hò. Họ quấn quýt nhau. Không những thế mà cả hai còn giới thiệu người yêu của mình cho gia đình hai bên. Hưng sinh trưởng ở Saigon, thuộc một gia đình khá giả, ăn nói bình dị, không màu mè, nhưng mọi người trong gia đình đều có cảm tình ngay với cô gái Huế lần đầu tiên đến nhà họ.

Ngược lại, tuy chưa có dịp về Huế gặp gia đình Thu, nhưng khi biết chuyện tình cảm giữa Thu và Hưng, mẹ Thu không có chút gì phản đối, dù không biết gì nhiều về tính cách của người Nam bộ. Mọi chuyện nhìn qua trông thật tốt đẹp, nhưng không hiểu sao chỉ hơn năm sau, mỗi lần Thu đề cập đến chuyện chung sống với nhau thì Hưng đều đánh trống lãng.

Không phải vì không yêu Thu, không phải vì có người con gái khác, nhưng rồi mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp, hơn sau một năm hẹn hò, Hưng vẫn chẳng bao giờ đề cập đến chuyện chung sống với Thu. Hình như Hưng đặt nặng vấn đề sự nghiệp quan trọng hơn chuyện lập gia đình, mặc dù bây giờ Hưng đã ra trường được một năm và đang thực tập ở một luật sư đoàn có tiếng ở Saigon.

Có lẽ vì thế mà sau đó, những cuộc hẹn hò thưa dần. Đàng nào Thu cũng là người Huế, tính lãng mạn còn chút giới hạn bởi gia đình, Thỉnh thoảng gặp nhau, tuy vẫn nói lời yêu đương, nhưng Thu cảm thấy như tình cũng đã cạn.

Có lúc Thu đâm ra hoài nghi về nhan sắc của mình, không thể làm cho một người thanh niên si tình đắm đuối. Có những chán chường thỉnh thoảng dấy lên trong lòng.

Thu bây giờ đã bước qua tuổi ba mươi. Đối với một người con gái thì ba mươi cũng gọi là luống rồi đấy, nhưng với Hưng mới ba mươi tư vẫn chưa có vẻ trễ tràng gì, nên Hưng vẫn còn tránh nói chuyện lập gia đình. Cũng vì thế mà dần dần, những cuộc hẹn hò thưa dần và gặp nhau, cả hai trông như bạn bè bình thường.

Nhiều người hỏi thăm một cách tế nhị, nhưng Thu chỉ âm ự trả lời, cũng chẳng nói rõ ràng về tình cảm của cả hai. Hai năm lại trôi qua. Thỉnh thoảng vẫn gập nhau, nhưng mọi chuyện xẩy ra chỉ là giữa hai người bạn thân.

Hôm nay là sinh nhật thứ ba mươi sáu của Hưng, và chàng mời Thu dùng cơm tối ở một nhà hàng quen thuộc. Được Hưng mời với tính cách như một cuộc hẹn hò trở lại, Thu cũng khấp khởi mừng thầm, cứ nghĩ là Hưng đã có những suy nghĩ mới nên Thu đã chọn một chiếc áo mầu xanh nhạt mà nàng biết Hưng rất thích, và cũng chuẩn bị một chiếc cà vạt làm quà sinh nhật cho chàng. Tuy tình đã có phần nhạt, nhưng dù sao cũng là sinh nhật một người đã từng yêu.

Bữa cơm tối diễn ra rất bình thường cho đến lúc Thu vừa cười vừa nói:

- Hôm nay là sinh nhật thứ 36 của anh, và đừng quên là tháng sau em cũng đã bước qua 32 rồi. Không biết anh có định một hôm nào chúng ta sẽ có một sinh nhật chung không?

Đang tươi cười, bỗng dưng Hưng khựng lại. Chàng nói, giọng có vẻ căng thẳng:

- Anh vẫn rất thường suy nghĩ về đề nghị của em về việc sống chung với nhau, nhưng anh không thể nào quyết định ngay được, vì dù sao, sự nghiệp chưa thành, anh thấy không thể nào bảo đảm một đời sống chung được. Vì vậy, hôm nay anh muốn nói cho em biết, bây giờ anh chỉ muốn xem em như một người bạn, hay một người em gái thôi vậy.

Thu bàng hoàng. Nàng không thể nào ngờ là ngay ngày vui hôm nay, Hưng lại có thể trả lời nàng một lời từ chối thẳng thừng như thế. Ba mươi hai đã có vẻ là muộn màng đối một người con gái, vậy thì đến bao giờ Hưng mới quyết định cho nàng đây.

Dù sao thì cũng đã qua lại với nhau đến 6 năm rồi mà Hưng vẫn còn chỉ nghĩ đến sự nghiệp, coi nhẹ tình yêu như thế thì không hiểu Hưng có yêu nàng thực không? Hưng không phải là loại người đểu cáng, chỉ muốn chiếm đoạt nàng, vì sự thực mãi đến bây giờ, Thu vẫn còn là một người con gái trinh trắng, dù đã qua 6 năm hẹn hò.

Nàng ngồi lặng yên, đầu óc trống rỗng. Nếu không thể nào biết được chừng nào Hưng mới chịu đám cưới, sống chung với nàng thì cuộc đời sẽ buồn nản và tình yêu rồi cũng nguội lạnh dần đi.

Bỗng nhiên Thu thấy lòng mình lạnh hẳn. Nàng đứng dậy, nhìn Hưng và nói:

- Em thực không hiểu anh. Em không hiểu là anh có thực lòng yêu em không, và nếu những lời anh vừa nói như một quyết định đã có sẵn trong lòng thì em chẳng có gì phải nói nữa. Chúng ta có thể chia tay từ đây, và anh có thể rảnh tay để lo cho sự nghiệp của anh vậy.

Nói xong, không đợi phản ứng của Hưng, nàng cầm ví, bước ra cửa. Thu không hiểu sao nàng lại có thể quyết định một cách nhanh chóng và quyết liệt như thế. Có lẽ vì lòng tự ái mà nàng có thể chấm dứt cuộc tình sau sáu năm một cách dễ dàng. Thu đi thẳng ra cửa và không nhìn lại để biết phản ứng của Hưng thế nào, và nàng cũng sẽ chẳng thấy khó chịu nếu biết Hưng vẫn chỉ đứng yên nhìn nàng ra đi.

Về đến nhà, Thu vào thẳng phòng mình nằm vật xuống giường một cách chán nản. Thu không muốn khóc, nhưng những giọt nước mắt vẫn từ từ lăn trên gò má. Không phải là những giọt nước mắt khóc cho một cuộc tình mà là cho thân phận mình. Thực sự đã chấm dứt một cuộc tình. Tuy là một mối tình xem ra có vẻ nhạt nhẽo, nhưng đàng nào cũng đã lấy mất của nàng 6 năm của một đời con gái.

Từ đó, không bao giờ còn gập Hưng nữa, và cuộc sống cứ thế mà trôi một cách yên bình. Không chỉ Thu không còn tin vào nhan sắc của mình, mà ngay cả tình yêu cũng không làm cho Thu nghĩ đến nữa.

 Ngân hàng Thu làm việc đang có một chút thay đổi. Chủ sự phòng tài chánh trước đây là một người đàn bà luống tuổi, nay đã về hưu và thay bằng một anh chàng trẻ măng vừa mới từ một chi nhánh thuyên chuyển sang. Ngày đầu tiên gặp gỡ nhân viên cùng phòng, Vũ chỉ nói vài lời, tự giới thiệu mình và yêu cầu nhân viên tự giới thiệu. Rồi thôi. Một điều đáng cho Thu để ý đến là Vũ người gốc Huế, mặc dù gia đình đã chuyển vào trong Nam khá lâu.

Bây giờ thì Thu đã 38. Đối với nàng, ông chủ sự Vũ chỉ là một cậu em quá trẻ, thua nàng đến hơn mười tuổi. Qua những lúc làm việc chung, Thu cảm thấy Vũ có vẻ chú ý đến nàng, và thỉnh thoảng sau giờ làm việc, Vũ cũng mời Thu ăn tối hoặc uống cà phê.

Một lần, Vũ hỏi:

- Em ở đây đã mấy năm rồi mà không biết nhiều về chị. Gia đình chị còn ở Huế không?

Những cuộc chuyện trò có vẻ bâng quơ vì tuy thỉnh thoảng nhận lời đi ăn tối với nhau, nhưng đối với Thu, dù là cấp trên, thì Vũ cũng chỉ là một cậu em quá trẻ. Thu chưa bao giờ nghĩ là mình có thể có tình cảm với một chàng thanh niên nhỏ hơn mình cả chục tuổi. Tuy vậy, có một hôm ngồi chuyện trò với nhau, Thu cũng hỏi đùa:

- Anh còn trẻ mà đã có chức vụ quan trọng trong ngân hàng. Thế đã có người yêu hay đã lập gia đình chưa?

Chỉ là một câu hỏi bình thường có tính cách xã giao, nhưng đối với Vũ lại là khác. Chàng trả lời một cách lúng túng:

- Dạ chưa.

Rồi lí nhí tiếp:

- Vào trong ngân hàng nầy đã mấy năm rồi mà Vũ chẳng quen thân ai ngoài chị. Nếu không có gì trở ngại thì cho Vũ xem chị như một người…thân vậy, nhất là gia đình Vũ hiện ở đây chẳng còn ai cả.

Tuy cũng có chút xúc động, nhưng Thu cũng đáp một cách tự nhiên:

- Mình cũng rất vui có một người bạn trẻ, nhưng dù sao, mình cũng là nhân viên và Vũ cũng là chủ sự, miễn đừng để trong ngân hàng hiểu lầm là được.

Sau một vài lần gặp nhau ngoài giờ làm việc, Thu càng thấy rõ Vũ có tình cảm với nàng, không chỉ là một thứ tình cảm bình thường, mà như muốn tiến xa hơn. Thu cảm thấy như thế, nhưng đàng nào đối với Thu, Vũ chỉ là một cậu em, một người bạn quá trẻ. Thêm vào đó, sau một cuộc tình với Hưng, nàng không còn tin vào tình yêu và nhất là bản thân nàng chút nào.

Vì thế mà đôi khi Vũ quanh co, ý muốn nói đến tình cảm đặc biệt của chàng dành cho Thu, không chỉ là một người bạn thường, Thu cũng lờ đi.

Nghĩ đến cái tuổi 38 của mình mà Thu thấy nản. Sáu năm đã trôi qua từ lúc chia tay. Mười hai năm đằng đẵng từ bắt đầu biết yêu cho đến bây giờ. Nếu bây giờ cặp với một chàng thanh niên trẻ hơn mình đến 10 tuổi, chưa chừng sẽ làm trò cười cho thiên hạ, bạn bè chế giễu và biết đâu bản thân sẽ chuốc lấy những đắng cay.

Nhưng rồi có một hôm, nhân sinh nhật của Thu, Vũ mang đến một bó hoa với tấm thiệp có hàng chữ :” Đã bốn sinh nhật qua rồi, Vũ luôn luôn mong muốn được gần Thu mãi”.

Thu cảm thấy có chút bàng hoàng. Sáu năm trước, sự từ chối của Hưng đã làm cho Thu bàng hoàng. Hôm nay, sự bộc lộ tình cảm của Vũ cũng làm cho nàng bàng hoàng. Hai cái bàng hoàng khác nhau, và nàng bỗng cảm thấy gần gũi Vũ hơn.

Chỉ mới ba năm biết nhau và ngay từ đầu, Thu đã thấy được cái chân tình của Vũ, dù nàng chưa bao giờ muốn chấp nhận điều đó, bây giờ, bỗng dưng một thứ tình cảm lạ lùng kéo đến và Thu có cảm giác nó lấp được cái cô đơn lạnh lẽo của con tim tưởng như đã khô cạn tình yêu.

Thu gọi điện cho Vũ và hẹn ăn tối cùng nhau ở một nhà hàng quen thuộc của cả hai. Có lẽ Vũ nhận ra điều gì ngay khi được Thu chủ động mời đi ăn tối. Thu chọn một bàn trong một góc yên tĩnh. Nàng nhìn Vũ và mở lời:

- Thu cám ơn Vũ đã có lòng yêu thương, và Thu không thể không chấp nhận được. Có điều Thu nghĩ là chuyện tình cảm của chúng ta không hẳn là đơn giản chỉ là chuyện hai người yêu nhau và muốn sống chung với nhau một cách bình thường, vì Vũ cũng biết là Thu lớn tuổi hơn Vũ, và biết đâu cả hai gia đình chúng ta sẽ có thái độ phản đối.

Vũ ngồi lặng yên suy nghĩ. Một lúc sau, chàng mới nói:

- Vũ nghĩ là tình yêu thì không có giới hạn. Ngay từ khi mới gặp Thu, Vũ bỗng nhiên thấy gần gũi và cảm thấy yêu Thu. Vũ cũng biết tuổi tác cũng là một vấn đề cho Thu và gia đình, nhưng riêng Vũ thì chẳng có gì là quan trọng cả, và nhất là gia đình Vũ bây giờ ở đây cũng chẳng còn ai. Nếu Thu chấp nhận, Vũ sẽ nhờ người lo chuyện hình thức phải có để chúng ta có thể sống chung với nhau, càng sớm càng tốt.

Tối hôm đó, Thu không cách nào yên giấc được. Tình yêu đối với Vũ không phải là một thứ tình yêu lãng mạn như hồi mới gặp Hưng, nhưng lại là một thứ nhu cầu về tình cảm của cuộc sống. Thu không biết rồi gia đình sẽ nghĩ thế nào và không biết họ sẽ phản đối hay không.

Càng nghĩ, Thu càng thấy thương Vũ và nàng quyết định sẽ nói chuyện với mẹ vào ngày mai. Mãi đến gần sáng Thu mới chợp được mắt. May ngày mai lại là thứ bảy. Thu có đến hai ngày rảnh rang. Sáng hôm sau, Thu lấy vé máy bay ra Huế.

Mẹ Thu đã biết cuộc tình không đi đến đâu trước đây của Thu và Hưng và hiểu những thất vọng đau khổ của con gái, nên chẳng bao giờ hỏi han nhắc đến. Bây giờ bỗng dưng Thu về thăm đột ngột, bà chưa biết có chuyện gì.

Thỉnh thoảng, bà cũng nghe bạn bè của con xầm xì đôi chút về chuyện tình cảm của Vũ, nhưng bà nghĩ là Vũ còn quá trẻ, và Thu sẽ không yêu một người như thế. Nhưng khi nghe Thu ngỏ ý với mẹ về tình cảm đối với Vũ, bà lặng người giây lát.

Cuối cùng, bà nói:

- Con bây giờ đã 38 tuổi rồi, chuyện đời con, mẹ để con hoàn toàn quyết định, chỉ một điều cậu Vũ nhỏ hơn con nhiều quá, không biết rồi thế nào. Mẹ chỉ mong là nếu con quyết định thì mẹ chỉ biết cầu trời Phật phù hộ cho hai con mà thôi. Cuộc đời khó nói lắm, và đôi khi cũng phải tin vào duyên phận mà thôi.

Thu về lại Saigon với một tâm trạng nhẹ nhàng thoải mái. Mẹ nàng nói đúng, đôi khi phải tin vào duyên phận mà thôi.

Những ngày sau đó, Thu và Vũ công khai hẹn hò mặc những lời đàm tiếu đôi khi cũng lọt vào tai họ. Một người bạn thân của Thu đã có lần nói :

- Chị không sợ chừng mươi năm nữa, chị đã năm mươi thì anh ấy chỉ là một thanh niên 40 đầy sức sống, rồi…anh có còn yêu chị như bây giờ không?

Thu mỉm cười:

- Mình cũng đã từng nghĩ như thế, nhưng đàng nào đã tin vào duyên phận rồi nên cũng thôi đành phó mặc cho …duyên phận vậy.

Người bạn thân nghe vậy, chỉ nói thêm một câu:

- Thế thì chị cố gắng thế nào để có một đứa con ngay sau khi lấy nhau. Không những đứa con là gắn kết của vợ chồng, hơn nữa, phải nghĩ đến một tình huống xấu, nếu khi chị đã già, anh ấy còn quá trẻ, nếu có chuyện không hay xẩy ra, ít nhất chị cũng có một đứa con để tiếp tục sống. Ích kỷ một chút để khỏi phải ân hận về sau, dù không muốn nghĩ đến tình huống xấu đó.

Nói thật, dĩ nhiên có chút mất lòng, nhưng dù sao cũng là những lời rất thành thật của một người bạn thân. Tuy nhiên, không phải mọi chuyện đều đơn giản như thế. Thu bây giờ đã gần 40, việc sinh đẻ không phải dễ dàng như lúc còn trẻ.

Đó cũng là một vấn đề lớn. Dĩ nhiên chuyện nầy không thể đặt vấn đề với Vũ được, và cũng chỉ cầu mong ở hai chữ duyên phận mà thôi. Thực lòng mà nói, Thu chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện sau nầy, khi thấy Thu già đi mà Vũ lại bỏ Thu.

Bỗng nhiên Thu có một sự tin tưởng mãnh liệt vào tình yêu của Vũ, nhưng đồng thời cũng muốn có một đứa con, được làm mẹ như những người đàn bà bình thường khác.

Cuối cùng thì đám cưới của cặp Thu Vũ cũng xẩy ra. Đám cưới đơn giản nhưng cũng đúng lễ nghi như ý muốn của mẹ Thu và một cặp vợ chồng người chú ruột của Vũ đại diện nhà trai. Tiệc cưới cũng nhẹ nhàng với một số bạn bè và bà con thân thiết của hai bên.


Sau đám cưới, Thu về căn nhà Vũ đã thuê từ mấy năm nay trong thành phố và cuộc sống vẫn không có gì đổi thay nhiều. Chừng hơn năm sau thì Thu mang thai. Hơn bốn mươi mốt rồi mà mang thai đầu lòng không phải là chuyện đẻ đái bình thường.

Hàng tháng, Thu phải đến bác sĩ chuyên môn theo dõi có triệu chứng trở ngại gì không. May mắn là chẳng có gì. May thêm nữa cho Thu là nàng đã chấp nhận phó mặc mọi chuyện cho số phận, nên cũng chẳng lo lắng gì nhiều và cuối cùng là nàng cho ra đời một bé trai kháu khỉnh. Nàng đặt tên cho con là Phong.

Không còn gì hạnh phúc hơn, và bây giờ, Thu có thể ở nhà vui với Phong và không quan tâm nhiều đến giờ giấc của Vũ. Thực ra thì Vũ luôn luôn vẫn là một người chồng gương mẫu, yêu vợ, thương con và chưa bao giờ làm một điều gì có thể tổn thương Thu. Nhưng cuộc đời cũng không phải đơn giản như thế. Phong lên sáu, thì một tai nạn xe hơi đã cướp đi người chồng gương mẫu của Thu.

Cuộc đời có những cái thật lạ kỳ làm cho người ta không thể không tin vào số phận phần nào. Mất một cuộc tình lãng mạn ước mơ đến quá tuổi đời con gái thì lại gặp một mối chân tình không hẹn. Nửa chừng lại đứt gánh, nhưng tưởng cuộc đời chẳng còn gì thì lại may mắn có bé Phong làm cho cuộc sống có ý nghĩa.

 

Hoàng Tá Thích
------------


 -Hình minh họa -Internet

Kim Quy st

 

Chỉnh sửa lần cuối vào %AM, %29 %486 %2019 %05:%11
back to top