HOA HỒNG TRẢ NỢ TÌNH XƯA

HOA HỒNG TRẢ NỢ TÌNH XƯA

Huyền Tôn Nữ Huệ -Tâm

Hơn mười năm đất khách quê người, tuy sống sung túc hơn khi ở quê nhà nhưng trong tâm trí Thiên, luôn canh cánh ngày trở về quê mẹ. Nhớ lại hồi ấy có bao nhiêu chuyện để lo: mẹ bịnh nặng rồi mất tháng 2/1975, hai anh em lao đao khốn đốn vì mồ côi cả cha và mẹ. Ông cậu là chỗ dựa duy nhất cho hai anh em. Tháng 5 năm 1975, ông cậu - vốn là đại úy hải quân – lái tàu chở hai anh em Thiên và gia đình ông lênh đênh trên biển cả gần một tháng trời. Bão tố, sóng dữ… tưởng chừng đoàn tàu không trụ vững, nhưng may thay cuối cùng cũng đến được đảo Guam… rồi đến Mỹ định cư.

Hai bảy tuổi, chàng kỹ sư trẻ ngành công nghệ rất được các cô gái gốc Việt săn đón, hỏi han. Em gái Thiên còn hai năm nữa sẽ tốt nghiệp ngành thời trang. Ông cậu mãn nguyện vì đã lo cho hai cháu ăn học thành tài. Ở Mỹ, không ai o ép con cái chuyện hôn nhân nên Thiên vẫn “độc thân”. Nói đúng ra là Thiên không yêu ai. Cô em gái-dù trưởng thành ở Mỹ- nhưng rất “cổ hủ”. Thấy anh trai không mặn mà chuyện tình yêu, cô đã nhắc nhở nhiều lần, thậm chí còn đem bạn học của mình về nhà giới thiệu cho anh trai. Thiên phản đối quyết liệt. Cô em gái biết đâu rằng trong tim Thiên đã có một bóng hồng. Lần về Việt Nam sau hơn mười năm xa cách, Thiên hi vọng sẽ gặp lại cố nhân…

Thiên nhớ rõ từ năm lên mười, ba Thiên mất, cả nhà rơi vào cảnh túng bấn. Mẹ hàng ngày đi bán vé số dạo kiếm tiền nuôi hai con ăn học . Một cơn mưa giông trái mùa quật ngã mẹ, mẹ đau nặng, bị viêm phổi. Thiên phải bươn chải kiếm miếng ăn và tiền mua thuốc cho mẹ. Ngoài giờ học Thiên bán vé số dạo… Nhưng hôm ấy, trúng ngày sinh nhật mẹ. Mẹ rất thích hoa hồng tươi. Mua hoa thì hết tiền mua thuốc. Đi dọc đường Mai Thúc Loan, hết hơi chào mời mà chỉ bán được có 3 vé số, Thiên bèn rẽ lên con đường thẳng góc với miếu Âm Hồn, gần trường Bồ Đề. Thiên ngẩn người khi thấy một khu vườn trồng rất nhiều cây bông hồng. Hồng trắng, hồng đỏ và cả hồng vàng tuyệt đẹp. Nhớ đến sinh nhật mẹ, Thiên thèm thuồng ao ước... Nếu như có tiền mua vài bông tặng mẹ. Một đứa con gái trạc tuổi Thiên mặc bộ áo quần có bông màu xanh, hát nghêu ngao vài câu, đang cắt hồng. Thiên thấy nó lẩm bẩm điều chi đó rồi vứt ba bông hồng dưới đất ra dáng chê xấu. Cửa ngõ cũng gần đó, Thiên thò mặt vào la lớn:

-Uổng chưa tề, chị cho tui xin!

O gái ngạc nhiên nhìn ra nói to:

-Ê, mi nói chi rứa?

-Dạ, tui xin chị mấy bông hồng chị mới vứt đó!

- Xì, nhiều chuyện! Bán vé số mà bày đặt xin bông!

Tự dưng nước mắt ở đâu ứa ra, Thiên đưa tay quẹt, định bỏ đi, thì nghe đứa con gái hỏi với giọng ngạc nhiên:

-Ủa, tau nói chơi rứa mà mi khóc, có chuyện chi rứa? Mi xin bông làm chi hè?

- Dạ… Thiên ấp úng không dám nói. Đứa con gái dục :

- Ê, bộ mi đau họng hả?

-Dạ, bữa ni là sinh nhật mạ tui. Mạ tui thích bông hồng. Mạ tui bịnh nặng lắm, nằm nhà. Tui bán vé số thay mà tui không có đủ tiền mua bông hồng tặng mạ.

Đứa con gái nhìn lại Thiên trân trân. Nó chẳng nói chi cả. Nó cắt ba bông hồng đỏ rất đẹp, đem tới cửa ngõ đưa cho Thiên.

-Mi đem về tặng mạ mi. Mạ mi vui lắm đó!

-Xin chị mấy bông hồng trắng dưới đất nữa!

Như vậy là Thiên có một bó hồng tuyệt đẹp. Nó cảm ơn đứa con gái rối rít. Nó cũng rút 2 tờ vé số tặng lại đứa con gái gọi là “có qua có lại”. Đứa con gái nhìn nó do dự một lúc rồi im lặng đón lấy tờ vé số. Nó lịch sự chào:

-Tui cảm ơn chị nhiều lắm đó!

-Ê, mi cũng bằng tau thôi kêu tau bằng chị làm chi rứa!

Nó cười, đứa con gái cũng cười. Nó nhảy chân sáo lẹ làng. Lòng nó hân hoan. Tay ôm mấy bông hồng vào ngực. Thơm ghê! Nó bán thêm được mấy tấm nữa là hết hàng. Thiên ôm bó hoa về tặng mẹ. Mẹ nó sung sướng lắm cứ hít mãi hương hoa. Nó đem hoa cắm vào bình đặt gần giường mẹ. Rồi nó đi nấu cháo cho mẹ, mẹ hơi sốt. Mẹ nó cầm cự được hơn hai tháng nữa rồi mất vào mùa xuân năm 1975.

Từ khi mẹ mất, Thiên nghỉ học, đi bán vé số để nuôi em. Thành phố bây giờ có vẻ ngột ngạt hơn. Đêm đêm hỏa châu sáng cả bầu trời. Sáng ra, hai anh em Thiên và lũ trẻ rủ nhau lượm những chiếc dù nhỏ màu xanh lá cây đem về nhà chơi. Nhiều người rục rịch chạy vào Đà Nẵng, họ dự cảm điều gì đó…Còn Thiên, nó mong đi làm thuê mướn, bưng vác, hay kéo xe bò chở hàng, kiếm được tiền để em nó có cơm ăn. Không hiểu sao mấy bữa nay nó không có được tờ vé số nào để đi bán. Đành vậy, chứ biết sao!

Trên đường phố, xe nhà binh chạy ào ào, mọi người có vẻ khẩn trương. Có nhà thu dọn đồ đạc như chuẩn bị đi xa…Hai anh em nó cũng đi, một chuyến vượt biển theo gia đình ông cậu, ông bảo:

-Hai anh em mi đem theo các giấy tờ cần thiết, ít bộ áo quần, đi với cậu.
Nó tự hỏi : “Vì răng mà phải bỏ quê ra đi?”. Nhưng bây giờ ông cậu là chỗ dựa duy nhất cho hai anh em nó. Thôi kệ!

Mười năm sau, Thiên trở về thăm quê cũ. Bây giờ Thiên đang đứng trước ngôi nhà có vườn hồng năm xưa, có o gái đã cho Thiên mấy bông hồng vào dịp sinh nhật mẹ. Thiên mua một bó hồng nhung thật đẹp -gọi là để tạ ơn người con gái tốt bụng năm ấy. Chó sủa, một bà già lê đôi dép lẹp kẹp bước ra. Bà hỏi lớn:

-Cậu hỏi ai?

Hỏi ai hè, Thiên cũng không biết nữa. Thiên ấp úng:

-Dạ, cháu muốn hỏi thăm o gái mười năm trước ở ngôi nhà này?

-Là ai? Lạ chưa, hỏi rứa ai mà trả lời được!

-Dạ, chuyện là thế này…

Thiên kể vắn tắt câu chuyện mười năm trước. Bà già mời anh vào nhà. Bà đưa cho anh một xấp hình, bà hỏi:

-Cậu nhận ra ai chưa?

-Dạ, đây rồi. Đây là o gái đã cho cháu mấy bông hồng để cháu tặng mẹ cháu ngày sinh nhật. Hồi đó cháu đi bán vé số, cháu không có tiền… Dạ, o đó còn ở đây không? Dạ, o tên chi?

Thiên hỏi một thôi một hồi làm bà già ngẩn người. Bà kéo vạt áo lên chùi nước mắt, bà nức nở:

-Nó tên Bông, cháu kêu tui bằng dì ruột. Nó đây nì, vào đây!

Thiên và bà dì đang đứng trước bàn thờ một o gái trẻ. Thiên trố mắt nhìn rồi la lớn:

-Đây rồi, đúng là o gái năm xưa! O mặc bộ đồ bông màu xanh, hai bím tóc hai bên, răng rứa o Bông? Tui về tạ ơn o đây nì, o đi mô rứa?

Bà dì kể vắn tắt: “Nó bị bịnh mà không biết bịnh chi nữa. Đau ốm quặt quẹo mãi. Nằm bịnh viện cả năm trời rồi mất. Nó cất giữ 2 tấm vé số rất cẩn thận, để trong cái bóp. Hóa ra là của cậu cho nó.Tội quá!”

Thiên nghẹn ngào, nước mắt tuôn trào. Bao năm nay Thiên ôm ấp hình ảnh cô gái tốt bụng năm xưa và món- nợ- hoa-hồng-tình nghĩa. Thiên có nhiều dự định, nhiều ước mơ nhưng nay tiêu tan theo cái chết của o Bông. Thiên thắp hương van vái o Bông. Thiên hôn nhẹ lên từng bông hồng mang theo rồi đặt trên bàn thờ o Bông. Thiên nấn ná ở đó một lúc lâu rồi chầm chậm ra ngõ. Thiên đứng ngoài ngõ trông vào, hình như là o Bông, o đang cắt hoa. Thiên la lớn:

-O Bông, tui về thăm o đây nì. O Bông ơi!

Bà già chạy ra. Thiên nói to:

-Con mới thấy o Bông, o đứng bên khóm hồng, o đi mô rồi!

Thiên chạy quanh vườn hồng, không thấy gì cả, chỉ có gió rung rinh cánh hoa! Nhưng Thiên cảm nhận có ai đó đang nhìn mình. Thiên lẩm bẩm: “Tui đây, tui về thăm o Bông mà o đi rồi. O tệ thiệt, tui tặng o bó hoa để trong nhà. Tui về nghe. Tui trở qua bên kia nhưng tui luôn nhớ o Bông!”

 *****

 Hai hôm sau Thiên lên máy bay trở về Mỹ với nỗi nhớ day dứt : nhớ mẹ hiền nằm cô đơn trong nghĩa trang vắng lạnh, nhớ người con gái mà Thiên đã trao vào đó tình yêu đầu đời, nhớ con đường đi bán vé số ngang qua vườn hồng… Quê hương nghĩa nặng tình sâu, quê hương yêu dấu… Thiên bốc một nắm đất quê hương đem sang xứ người như đem theo cả quê hương bên mình. Thiên đặt nắm đất quí giá đó trong cái lọ ngọc bích để nhìn ngắm mỗi ngày. Cô em gái ngạc nhiên nhưng không dám hỏi. Cô đâu biết rằng: “Nắm đất ấy chính là tình yêu vĩnh cửu của anh!”

 

Huyền Tôn Nữ Huệ-Tâm

Ngọc Lan st

back to top