HOA VÀNG NGÀY XƯA
▂ ▃ ▅ ▆ █ █ ▆ ▅ ▃ ▂
*****
Lời ca thật mộc mạc, gợi về miền ký ức ngày xưa. Tôi cũng có một "hoa vàng ngày xưa" như thế.
Ngay từ lần đầu tiên nghe, đã phải lòng với câu "em phải lòng tôi" rồi. Thật bất ngờ là tôi cũng thích câu này "Hoa vàng ngày xưa". Phải, tất cả đều đã trôi vào quá khứ. Câu chuyện trong lời ca phải chăng là những sắc thái khác nhau của màu hoa vàng trong mắt "tôi"?
Khi con thuyền tình "đỗ trên bến hoa mơ", là khoảng thời gian hoa vàng đẹp nhất. Hoa rơi đầy trời cũng là khi cảm xúc thăng hoa nơi tâm hồn hai kẻ đang say đắm trong tình yêu. Mà khi đã yêu, chẳng phải mọi thứ đều tuyệt vời sao?
Dang dở, là tất cả những gì "tôi" muốn nói, khi nước lũ dâng ngập bờ đê, khiến cho màu hoa ngày ấy trôi đi tản mát, để lại gốc cây già chơ vơ như "tôi" đang hụt hẫng khi người đã xa xôi, khi gió về cuối trời. Rồi thời gian cũng nguôi ngoai lòng "tôi", lại can đảm bước lại trên con đường quê ngày ấy.
Những tưởng hoa vàng trôi đi mãi, những tưởng tình yêu ấy đã xa xôi mãi trăm năm, thì hoa vàng ngày ấy lại hiện lên, lại rực rỡ như chưa từng có lúc "tôi" nhìn mà "buồn hiu". Chợt vỡ lẽ, hóa ra "tôi" đã từng yêu". "Tôi" đã từng yêu nên màu hoa ấy mới thật mơ mộng. Cũng chính vì đã từng yêu mà "tôi" chẳng dám ngắm khi hoa nhạt nhòa theo tình tan vỡ. "Tôi" từng yêu, "tôi" từng đau, "tôi" từng buồn, mới biết hoa vẫn ngày ngày tô đẹp những cảm xúc trong con tim mình.
Cuộc tình đã qua, nhưng hoa vẫn vàng làm đẹp tháng năm. Không thể vì màu hoa vàng ngày xưa, mà cố tình quên đi vẻ đẹp vốn có và vĩnh cửu của chính loài hoa ấy. "Hoa vàng trăm năm" minh chứng cho cuộc tình ngày ấy, nhắc nhớ về những kỷ niệm ngày xưa, rằng tất cả những cảm xúc ấy là rất chân thật, rất tuyệt vời, dù nó không còn trong hiện tại, nó vẫn vĩnh cửu trong lòng chúng ta.
Một bài hát khiến mình rung động, từ những cảm xúc của tình đầu vụng dại, yêu thương nồng cháy rồi lại phải chia xa, rồi lại an nhiên nhìn lại quá khứ.
Quả nhiên, những gì đẹp nhất thì vẫn nên giữ lại cho chính mình. Những cảm xúc chân thật thì luôn luôn đẹp, vì chúng xuất phát từ trái tim yêu thương.
HOA VÀNG NGÀY XƯA - Một chuyện tình ngây thơ vụng dại,giản dị nhưng thật đẹp . Hai người đã yêu nhau thật đắm say, thật chân tình..."cảm xúc thăng hoa nơi tâm hồn hai kẻ đang say đắm trong tình yêu thật tuyệt vời" .Từng lời ca nốt nhạc đẹp đến nao lòng .
HOA VÀNG NGÀY XƯA
Có con sông ở một miền quê,
Có cây hoa trên một triền đê,
Có con đường đi về tuổi thơ
Hoa vàng ngày xưa
Có tiếng chim trên bầu trời xanh,
Nắng len qua lá cành mỏng manh,
Gió bay tà áo dài mộng mơ,
Ai ngồi ngẩn ngơ ...
Tuổi thơ yêu con diều thật cao,
Những cơn mưa đi về ướt áo,
Có đôi lần đưa người về thôi,
Em phải lòng tôi !
Những yêu thương cho đời thật thơ,
Cánh thư trao nhau vội nhung nhớ,
Ép hoa là kỷ niệm đầu tiên
Anh dành tặng em.
Yêu thương từ đó, như hoa rực rỡ
Trong chiều lộng gió, hoa rơi mãi như mưa
Yêu em từ đó, yêu anh từ đó,
Con thuyền tình đỗ, trên bến hoa mơ
Lũ đi qua, qua một miền quê
Nước dâng lên, dâng ngập bờ đê
Cuốn đi màu hoa vàng tuổi thơ
Cội già chơ vơ...
Tiếng chim kêu không còn thảnh thơi,
Nắng chói chang, kiếp người nổi trôi
Gió bay về cuối trời, buồn ơi
Ai đã xa xôi...
Cánh thư xưa, hoa vàng còn đây
Nhớ nhung xưa hoen mờ trang giấy,
Ngắm hoa là kỷ niệm buồn hiu,
Tôi đã từng yêu
Những yêu thương tô đẹp thời gian,
Bến hoa xưa vẫn cùng năm tháng,
Có đôi lần xuôi ngược về thăm
Hoa vàng trăm năm
Yêu thương từ đó, như hoa rực rỡ
Trong chiều lộng gió, hoa rơi mãi như mưa
Yêu em từ đó, yêu anh từ đó,
Con thuyền tình đỗ, trên bến hoa mơ
Trần Lê
Cảm ơn tác giả Trần Lê,ca sĩ Âu Bảo Ngân và các bạn nhiều...!
Hồng Vân sưu tầm.