Sau biển Đông, mục tiêu của Trung Quốc sẽ là Mekong River
Kế hoạch xây dựng những hòn đảo ở khu vực biển Đông của Bắc Kinh và chế độ quân sự hóa của họ tại những hòn đảo này, đã gần đến giai đoạn hoàn tất với sự trang bị của hệ thống tên lửa không đối không (air-to-air missile) hay gọi tắt là AAM. Trung Quốc đã có đủ thế lực để nắm quyền kiểm soát một trong những mạch giao thông chính của toàn bộ khu vực Đông Nam Á nói riêng và tuyến vận tải huyết mạch của thế giới nói chung. Hành động này là sự nhạo báng lên toàn bộ luật quốc tế.
Thế nhưng, trong khi mọi mối quan tâm đang đổ dồn về biển Đông, hầu hết chúng ta đều không để ý một yếu tố quan trọng khác mà Bắc Kinh vốn đã đưa vào tầm ngắm từ rất lâu, đó là sông Mekong. Con sông Mekong khổng lồ chảy dài từ thượng nguồn tại tỉnh lan Thương (Lancang) của Trung Quốc, nối liền xuống Myanmar, Thái Lan, Lào, Việt Nam, Campuchia, vốn là huyết mạch có yếu tố sống còn cho 60 triệu dân sinh sống ven sông.
Bên kia là biển Đông, bên này là sông Mekong, chỉ cần kiểm soát hai khu vực trọng yếu đó là Trung Quốc đủ nắm quyền sinh sát cả lục địa Đông Nam Á, mà chuyên gia nghiên cứu của Viện Lowy, Elliot Brennan ví lục địa này như “lát thịt nguội” kẹp giữa ổ bánh mì.

Thiệt hại sẽ thuộc về ai?
Các đập thủy điện được xây dựng ở thượng nguồn sông Mekong để kiểm soát toàn bộ dòng chảy của con sông này, sẽ là mắc xích quan trọng nhất trong việc kiểm soát việc tiếp cận nguồn lương thực của hàng chục triệu người tại các cộng đồng ven sông.
Trong số các đập thủy điện trên sông Mekong, những đập với công suất lớn nhất hiện tại được đặt ở Trung Quốc, chiếm hơn 15.000 Megawatts (MW). Có thể hiểu là Trung Quốc nắm giữ hơn nửa tá đập thủy điện quy mô lớn trên 1000 MW, bao gồm cả đập Nọa Trát Độ (Nuozhadu) thuộc tỉnh Vân Nam, có công suất tận 5850 MW.
Nếu các đập thủy điện này cùng hợp sức với nhau, chúng có thể giữ lại 23 tỷ mét khối nước, tức là khoảng 27% lưu lượng hàng năm giữa Trung Quốc và Thái lan. Những con đập khác ở hạ lưu sông Mekong đang phải cạnh tranh để sản xuất ra khoảng hàng chục hoặc hàng trăm MW.

Nói tóm lại, Trung Quốc hiện tại đã có thể kiểm soát dòng chảy sông Mekong, đặc biệt là vào mùa khô, khi cao nguyên Tây Tạng đóng góp cho lưu lượng sông khoảng từ 40-70%. Sự tác động đến việc tiếp cận nguồn lương thực và sinh kế của người dân ven sông bị đặt ở mức độ rủi ro cao. Thậm chí là tình hình còn có thể tệ hơn khi đề xuất xây dựng 11 con đập khổng lồ được thông qua, với hơn phân nửa số đó là do Trung Quốc chống lưng.
Một phúc trình mới nhất được thực hiện dưới sự phối hợp của UNESCO và Học viện môi trường Stockholm đã chỉ ra việc dòng chảy trầm tích trên sông có thể giảm tới 94% nếu đề xuất xây dựng các con đập khổng lồ này được thông qua. Điều này sẽ ảnh hưởng đến sản lượng đánh bắt cá, chất lượng của con sông và đời sống của hàng chục triệu con người.
Khủng khiếp hơn là các chuyên gia đã phát hiện ra những lời hứa hẹn việc tăng sản lượng điện, giúp kích cầu nền kinh tế ở các khu vực hạ lưu sông Mekong khi xây dựng các con đập này, thực sự chỉ là những lời dối trá không hơn. Bởi vì phần lớn nang lượng điện được sản xuất sẽ truyền thẳng về Trung Quốc, trong khi đó, các nước còn lại trong khu vực phải gánh chịu hậu quả tiêu cực.

Những con đập như những con cờ domino
Trong chuyến đi gần đây ở Lào, tác giả Brennan mỗi lúc một thêm lo ngại về những con đập Trung Quốc sẽ được sử dụng làm vũ khí chiến lược, kiểm soát các dòng nước thượng nguồn. Việc này sẽ không chỉ tác động đến cộng đồng cư dân sinh sống ven sông mà còn ảnh hưởng trực tiếp đến những con đập khác ở hạ lưu con sông.
Giả sử các con đập Trung Quốc quyết định xả nước không hề báo trước, hiệu ứng domino sẽ buộc các đập ở hạ lưu xả nước ngay lập tức qua đập tràn, gây lũ quét trên diện rộng.
Đã có không ít những đập thủy điện ở hạ lưu sông Mekong không hề nhận được thông báo gì về hoạt động ở những đập thượng nguồn, đặc biệt là khi các đập thượng nguồn mở cửa xả nước, tạo ra những đợt lũ lụt tràn xuống các khu vực hạ nguồn. Một trong những nhà khai thác điện của một tập đoàn liên doanh tại Lào đã chia sẻ việc họ có rất ít, hoặc thậm chí là không có một thông tin gì để báo trước việc một trong những con đập ở thượng nguồn Trung Quốc mở cửa xả nước.
Rất nhiều con đập ở khu vực Đông Nam Á thuộc sở hữu hoặc có sự hỗ trợ từ các công ty châu Âu, điều này có thể làm cho tình hình càng thêm rắc rối nếu sự cố xảy ra.

Việc xả nước ở thượng nguồn không hề được lên lịch hay thông báo gì từ các đập nước thuộc sở hữu của Trung Quốc, có thể được sử dụng làm mục tiêu cho các cuộc biểu tình công khai của người dân chống lại các công ty mẹ thuộc khu vực hạ lưu. Điều này biến hệ thống các con đập trên sông Mekong trở thành những con cờ domino, trong đó, con cờ đổ đầu tiên sẽ là từ Trung Quốc.
Những con đập mà không chứa nước, hoặc không chứa đủ lượng nước cần thiết cũng sẽ ảnh hưởng đến nền kinh tế, vì chúng không cung cấp củ nguồn điện cần thiết. Chính vì vậy, khi các con đập ở khu vực thượng nguồn tại Trung Quốc nắm quyền sinh sát lưu lượng sông sẽ làm cho dòng chảy trở nên bất thường và khó kiểm soát hơn bao giờ hết.
Một trong những nước chịu tổn thất nặng từ việc này đó là Việt Nam, khi khu vực Mekong Delta chiếm 40% sản lượng lương thực sản xuất trong nước.
Kiểm soát lưu lượng sông chưa đủ, Trung Quốc còn muốn ‘thay trời làm mưa’
Một trong những chứng cứ cho sự kiểm soát của Trung Quốc lên hệ thống sông Mekong, đó là dự án mưa nhân tạo được biết đến với tên gọi ‘Thiên Hà’. Tóm tắt mục đích của dự án này là gieo mây và tạo mưa tại các vùng khô hạn ở khu vực cao nguyên Tây Tạng, làm tăng lượng mưa thêm 10 tỷ mét khối, tương đương với 7% lượng nước tiêu thụ hiện tại của Trung Quốc.
Kiểm soát thời tiết, kiểm soát lượng mưa ở Trung Quốc là bước tiếp theo trong việc kiểm soát lưu lượng nước chảy về các nước khác trong khu vực. Điều đáng sợ là trình độ quản lý môi trường của Trung Quốc quá khủng khiếp đến mức cả thế giới đều biết, với 70% sông hồ ở Trung Quốc bị ô nhiễm nặng, vậy thì hi vọng nào dành cho các nước lân cận khi Trung Quốc muốn ‘thay trời làm mưa’?
Nạo vét lòng sông Mekong để tạo tuyến lưu thông mới
Kiểm soát lưu lượng, thay trời làm mưa và cả việc tạo dòng mới cho sông Mekong mới thực sự là bộ ba trong kế hoạch của Trung Quốc.
Trung Quốc đang cho tiến hành các dự án phá nổ các bãi đất đá, và nạo vét lòng sông Mekong để hình thành nên tuyến giao thông mới đi xuyên qua khu vực trung tâm của lục địa Đông Nam Á, hướng thẳng đến Lào. Hành động này của Trung Quốc phải trả bằng cái giá rất đắt bằng tổn thất về môi trường và xã hội của nền kinh tế các nước Đông Nam Á.
Thấy được điều này nên Thái Lan hiện tại vẫn chưa cho phép Trung Quốc thực hiện mưu đồ tại sông Mekong trên phần đất của mình.
Thế nhưng các nước còn lại trong khu vực Đông Nam Á, kể cả Việt Nam, liệu sẽ có động thái gì để phản ứng lại hay sẽ ngồi yên để chịu tổn thất?
![]() |
||
Bên kia là biển Đông, bên này là sông Mekong, chỉ cần kiểm soát hai khu vực trọng yếu đó là Trung cộng đủ nắm quyền sinh sát cả lục địa Đông Nam Á, chuyên gia nghiên cứu Ellit Brennan ví lục địa này như “lát thịt nguội” kẹp giữa ổ bánh mì.
Kế hoạch xây dựng những hòn đảo ở khu vực biển Đông của Bắc Kinh và chế độ quân sự hóa của họ tại những hòn đảo này, đã gần đến giai đoạn hoàn tất với sự trang bị của hệ thống hỏa tiễn không đối không (air-to-air missile) hay gọi tắt là AAM. Trung cộng đã có đủ thế lực để nắm quyền kiểm soát một trong những mạch giao thông chính của toàn bộ khu vực Đông Nam Á nói riêng và tuyến vận tải huyết mạch của thế giới nói chung. Hành động này là sự nhạo báng lên toàn bộ luật quốc tế.
|
![]() |
||
Thế nhưng, trong khi mọi mối quan tâm đang đổ dồn về biển Đông, hầu hết chúng ta đều không để ý một yếu tố quan trọng khác mà Bắc Kinh vốn đã đưa vào tầm ngắm từ rất lâu, đó là sông Mekong. Con sông Mekong khổng lồ chảy dài từ thượng nguồn tại tỉnh Lan Thương (Lancang) của Trung cộng, nối liền xuống Myanmar, Thái Lan, Lào, Việt Nam, Campuchia, vốn là huyết mạch có yếu tố sống còn cho 60 triệu dân sinh sống ven sông.
Bên kia là biển Đông, bên này là sông Mekong, chỉ cần kiểm soát hai khu vực trọng yếu đó là Trung cộng đủ nắm quyền sinh sát cả lục địa Đông Nam Á, mà chuyên gia nghiên cứu của Viện Lowy, Ellit Brennan ví lục địa này như “lát thịt nguội” kẹp giữa ổ bánh mì.
|
![]()
|
||||
Các đập thủy điện được xây dựng ở thượng nguồn sông Mekong để kiểm soát toàn bộ dòng chảy của con sông này, sẽ là mắc xích quan trọng nhất trong việc kiểm soát việc tiếp cận nguồn lương thực của hàng chục triệu người tại các cộng đồng ven sông.
Trong số các đập thủy điện trên sông Mekong, những đập với công suất lớn nhất hiện tại được đặt ở Trung cộng, chiếm hơn 15.000 Megawatts (MW). Có thể hiểu là Trung cộng nắm giữ hơn nửa tá đập thủy điện quy mô lớn trên 1000 MW, bao gồm cả đập Nọa Trát Độ (Nuozhadu) thuộc tỉnh Vân Nam, có công suất tận 5850 MW.
Nếu các đập thủy điện này cùng hợp sức với nhau, chúng có thể giữ lại 23 tỷ mét khối nước, tức là khoảng 27% lưu lượng hàng năm giữa Trung cộng và Thái lan. Những con đập khác ở hạ lưu sông Mekong đang phải cạnh tranh để sản xuất ra khoảng hàng chục hoặc hàng trăm MW.
|
![]()
|
||||
Nói tóm lại, Trung cộng hiện tại đã có thể kiểm soát dòng chảy sông Mekong, đặc biệt là vào mùa khô, khi cao nguyên Tây Tạng đóng góp cho lưu lượng sông khoảng từ 40-70%. Sự tác động đến việc tiếp cận nguồn lương thực và sinh kế của người dân ven sông bị đặt ở mức độ rủi ro cao. Thậm chí là tình hình còn có thể tệ hơn khi đề xuất xây dựng 11 con đập khổng lồ được thông qua, với hơn phân nửa số đó là do Trung cộng chống lưng.
Một phúc trình mới nhất được thực hiện dưới sự phối hợp của UNESCO và Học viện môi trường Stockholm đã chỉ ra việc dòng chảy trầm tích trên sông có thể giảm tới 94% nếu đề xuất xây dựng các con đập khổng lồ này được thông qua. Điều này sẽ ảnh hưởng đến sản lượng đánh bắt cá, chất lượng của con sông và đời sống của hàng chục triệu con người.
Khủng khiếp hơn là các chuyên gia đã phát hiện ra những lời hứa hẹn việc tăng sản lượng điện, giúp kích cầu nền kinh tế ở các khu vực hạ lưu sông Mekong khi xây dựng các con đập này, thực sự chỉ là những lời dối trá không hơn. Bởi vì phần lớn nang lượng điện được sản xuất sẽ truyền thẳng về Trung cộng, trong khi đó, các nước còn lại trong khu vực phải gánh chịu hậu quả tiêu cực.
|
![]()
|
||||
Những con đập như những con cờ domino
Trong chuyến đi gần đây ở Lào, tác giả Brennan mỗi lúc một thêm lo ngại về những con đập Trung cộng sẽ được sử dụng làm vũ khí chiến lược, kiểm soát các dòng nước thượng nguồn. Việc này sẽ không chỉ tác động đến cộng đồng cư dân sinh sống ven sông mà còn ảnh hưởng trực tiếp đến những con đập khác ở hạ lưu con sông.
Giả sử các con đập Trung cộng quyết định xả nước không hề báo trước, hiệu ứng domino sẽ buộc các đập ở hạ lưu xả nước ngay lập tức qua đập tràn, gây lũ quét trên diện rộng.
Đã có không ít những đập thủy điện ở hạ lưu sông Mekong không hề nhận được thông báo gì về hoạt động ở những đập thượng nguồn, đặc biệt là khi các đập thượng nguồn mở cửa xả nước, tạo ra những đợt lũ lụt tràn xuống các khu vực hạ nguồn. Một trong những nhà khai thác điện của một tập đoàn liên doanh tại Lào đã chia sẻ việc họ có rất ít, hoặc thậm chí là không có một thông tin gì để báo trước việc một trong những con đập ở thượng nguồn Trung cộng mở cửa xả nước.
Rất nhiều con đập ở khu vực Đông Nam Á thuộc sở hữu hoặc có sự hỗ trợ từ các công ty châu Âu, điều này có thể làm cho tình hình càng thêm rắc rối nếu trở ngại xảy ra.
|
![]()
|
||||
Việc xả nước ở thượng nguồn không hề được lên lịch hay thông báo gì từ các đập nước thuộc sở hữu của Trung cộng, có thể được sử dụng làm mục tiêu cho các cuộc biểu tình công khai của người dân chống lại các công ty mẹ thuộc khu vực hạ lưu. Điều này biến hệ thống các con đập trên sông Mekong trở thành những con cờ domino, trong đó, con cờ đổ đầu tiên sẽ là từ Trung cộng.
Những con đập mà không chứa nước, hoặc không chứa đủ lượng nước cần thiết cũng sẽ ảnh hưởng đến nền kinh tế, vì chúng không cung cấp củ nguồn điện cần thiết. Chính vì vậy, khi các con đập ở khu vực thượng nguồn tại Trung cộng nắm quyền sinh sát lưu lượng sông sẽ làm cho dòng chảy trở nên bất thường và khó kiểm soát hơn bao giờ hết.
Một trong những nước chịu tổn thất nặng từ việc này đó là Việt Nam, khi khu vực Mekong Delta chiếm 40% sản lượng lương thực sản xuất trong nước.
|
![]()
|
||||
Kiểm soát lưu lượng sông chưa đủ, Trung cộng còn muốn “thay trời làm mưa”
Một trong những chứng cứ cho sự kiểm soát của Trung cộng lên hệ thống sông Mekong, đó là dự án mưa nhân tạo được biết đến với tên gọi “Thiên Hà”. Tóm tắt mục đích của dự án này là gieo mây và tạo mưa tại các vùng khô hạn ở khu vực cao nguyên Tây Tạng, làm tăng lượng mưa thêm 10 tỷ mét khối, tương đương với 7% lượng nước tiêu thụ hiện tại của Trung cộng.
Kiểm soát thời tiết, kiểm soát lượng mưa ở Trung cộng là bước tiếp theo trong việc kiểm soát lưu lượng nước chảy về các nước khác trong khu vực. Điều đáng sợ là trình độ quản lý môi trường của Trung cộng quá khủng khiếp đến mức cả thế giới đều biết, với 70% sông hồ ở Trung cộng bị ô nhiễm nặng, vậy thì hy vọng nào dành cho các nước lân cận khi Trung cộng muốn “thay trời làm mưa”?
|
![]() |
||
---
Beijing’s islands-building in the South China Sea and their militarisation, replete with surface-to-air missiles, is near complete. With guile, threat, and coercion, China can now seize control of one of the main transport arteries of Southeast Asia, making a mockery of international laws and norms.
But there is another prize in Beijing’s sights, an artery that runs straight through mainland Southeast Asia. The mighty Mekong River, which starts in China (known there as Lancang), and connects Myanmar, Thailand, Laos, Vietnam, and Cambodia, is a crucial lifeline that nourishes some 60 million people along its banks.
Control of both the South China Sea and Mekong River will strategically sandwich mainland Southeast Asia. Indeed, Beijing’s control of Southeast Asian rivers looks set to be the other half of its “salami slicing” strategy in the region.
But there is another prize in Beijing’s sights, an artery that runs straight through mainland Southeast Asia. The mighty Mekong River, which starts in China (known there as Lancang), and connects Myanmar, Thailand, Laos, Vietnam, and Cambodia, is a crucial lifeline that nourishes some 60 million people along its banks.
Control of both the South China Sea and Mekong River will strategically sandwich mainland Southeast Asia. Indeed, Beijing’s control of Southeast Asian rivers looks set to be the other half of its “salami slicing” strategy in the region.
Famine is more terrible than the sword
Controlling the Mekong River’s flow with dams along the waterway ultimately means controlling access to food, and therefore the livelihoods of tens of millions of people in downstream riparian communities. Of the hydroelectricity dams on the Mekong, the vast majority of currently installed capacity (megawatts) is in China, accounting for more than 15,000 MW. This includes a half-dozen mega-dams over 1000 MW, including Nuozhadu dam which churns out 5850 MW.
Together these dams can hold back 23 billion cubic metres of water, or 27% of the river’s annual flow between China and Thailand. Other dams in the lower Mekong are piddling by comparison, with generating capacity in the tens or low hundreds of MW.
The bottom line: Chinese dams can now regulate the Mekong’s flow.

Theun Hinboun hydroelectric dam in Central Laos (Photo: Elliot Brennan)
This is even more pronounced in the dry season when the Tibetan Plateau contributes between 40 and 70% of the river’s flow. The impact on food and livelihoods is dramatic now, but could soon be far worse if 11 proposed mega-dams, half with some Chinese involvement, go ahead.
A recent UNESCO and Stockholm Environment Institute report suggests sediment flows in the river could reduce by up to 94% if the proposed dams go ahead, significantly affecting fish catches and overall river health. This will directly affect downstream riparian communities.
More worryingly, the raison d’être of the proposed dams and oft-cited promise of a crucial electricity boost for the economies of the lower Mekong has been found to be misguided. Many of the proposed lower Mekong dams will export their energy to China, and others will have direct negative impacts on the economy. It is projected that over the next 50 years, the cost for the lower Mekong basin economy will be a net negative $7.3 billion, with Vietnam and Cambodia the worst off. The social costs could be just as astronomical.
A recent UNESCO and Stockholm Environment Institute report suggests sediment flows in the river could reduce by up to 94% if the proposed dams go ahead, significantly affecting fish catches and overall river health. This will directly affect downstream riparian communities.
More worryingly, the raison d’être of the proposed dams and oft-cited promise of a crucial electricity boost for the economies of the lower Mekong has been found to be misguided. Many of the proposed lower Mekong dams will export their energy to China, and others will have direct negative impacts on the economy. It is projected that over the next 50 years, the cost for the lower Mekong basin economy will be a net negative $7.3 billion, with Vietnam and Cambodia the worst off. The social costs could be just as astronomical.
Dams as dominoes
During a recent trip to Laos, I encountered concerns about Chinese dams being used as strategic levers, producing unannounced upstream releases of water that impact not only communities but also new downstream dams. In such a case, the downstream dams would need to immediately release water through the spillway, at best resulting in the loss of valuable generating capacity, potentially impacting electricity supply, and at worst flooding downstream villages or damaging the integrity of the dam wall.
Already many of the dams on the tributaries of the Mekong are uninformed of upstream releases in the Mekong proper, potentially affecting their own release of water by creating a flood surge when the released waters converge. One of the operators of a joint venture dam in Laos confided that there was often little or no forewarning when water from a Chinese-built upstream dam was released.

Nam Ngum 1 dam in Laos with expansion project in background (Photo: Elliot Brennan)
Many of these dams are Southeast Asian state–owned or involve European firms, which could further complicate matters if an incident occurred. Indeed, the release of unscheduled upstream water by Chinese-owned dams could be used to engineer a public protest against the downstream dam’s parent company. That is concerning because it turns dams into dominoes, with China at first fall.
Dams without water, or without sufficient water in their reservoirs, also disrupt economies as they are unable to supply expected electricity output. With upstream Chinese firms controlling the Mekong’s flow, it has suffered drought-like conditions attributed to the irregular flow of the river itself.

Nam Ngum 1 hydroelectric dam in Laos (Photo: Elliot Brennan)
Salinisation of the Mekong at its mouth in Vietnam is one example; soil erosion across the river system is another. It’s a huge problem for those that rely on the river – the Mekong Delta in Vietnam alone produces 40% of the country’s rice and much of the basin’s protein.
All hail Yu Shi
A much-overlooked and further source of strength in China’s control of the river system, as well as river systems across the subcontinent, is the cloud seeding project named Tianhe. The project’s stated objective is to increase rainfall by 10 billion cubic metres – 7% of China’s current consumption – over the Tibetan Plateau that feeds into key transboundary rivers, including the Mekong, Brahmaputra, Indus, and Salween.
The project, part of the broader artificial weather project, would seed rain to fall over the plateau and into the catchments of these rivers. This water would then be regulated by Chinese dams (see this comprehensive map), or could be redirected domestically. But as Carnegie Council’s Janos Pasztor notes, the seeding doesn’t produce rain, “it makes it happen somewhere, which means that it will not happen somewhere else”.
The project, part of the broader artificial weather project, would seed rain to fall over the plateau and into the catchments of these rivers. This water would then be regulated by Chinese dams (see this comprehensive map), or could be redirected domestically. But as Carnegie Council’s Janos Pasztor notes, the seeding doesn’t produce rain, “it makes it happen somewhere, which means that it will not happen somewhere else”.
Controlling the weather and ensuring rain falls within China is the next step to controlling water flows to neighbouring countries. In part, this is worrying because China’s current record of natural resource management is far from stellar: some 70% of rivers and lakes in China are polluted.
Moreover, the potential control of rainfall creates further problems. In good times it encourages countries to build electricity-generating dams, and in bad could mean downstream drought and a full-scale weaponisation of water. (An excellent anecdote on this is here).
Moreover, the potential control of rainfall creates further problems. In good times it encourages countries to build electricity-generating dams, and in bad could mean downstream drought and a full-scale weaponisation of water. (An excellent anecdote on this is here).
Blowing up islands
Dams and rainfall are only one part of the equation. In contrast with its islands-building in the South China Sea, China has embarked on a “Mekong River Navigation Channel Improvement Project” that involves blasting islets, rapids, and rocks in the Mekong River to create a shipping lane through the heart of mainland Southeast Asia to Laos.
The environmental and social damages, as well as a new highway for the import of Chinese products, are expected to have a net negative impact on Southeast Asian economies. As such, Bangkok is yet to yield to the project on the Thai segment of the river.
Given the current assertiveness of Beijing’s foreign policy, in the event of war this inland maritime highway would become a strategic nightmare. This, alongside the negative economic outlook for the region, provides worrying prospects for future sovereignty in mainland Southeast Asia.
Chinese tributaries of the Mekong
Unsurprisingly, Southeast Asian states and other concerned parties have long tried to bring China to the table to establish appropriate rules for cooperation.
The Mekong River Commission, established in 1995, aimed to do just that. Beijing dragged its feet, frustrating the cooperative body where it could. In 2016, in line with Beijing’s current my-way-or-the-highway style of diplomacy, it launched its own group.
The Lancang-Mekong Cooperation has bullied states into working together. As a carrot for Southeast Asian states’ participation in the first LMC in March 2016, Beijing released water to drought-stricken downstream countries.
The threat was implicit: China controls the river. This notion is the antecedent to conflict, not cooperation.
These concerns over the Mekong and other rivers , and their place in China’s geopolitical strategy, are not new (see some excellent long-form reading here, here, and here). But today we seem to be at a tipping point, to which the region must respond.
Southeast Asian states, which are all set to lose, must find greater unity among themselves. European partners in Mekong River dams should explore alternative projects to supply energy. Others, such as Australia, must move away from the cavalier “Xi’ll be right mate” attitude, and with a concert of fair-minded friends support new energy alternatives and sustainability initiatives to boost resilience in mainland Southeast Asia.
China’s growing control over the Mekong is a crucial component of immobilising sovereignty in mainland Southeast Asia. It must be appropriately addressed and discouraged.
Chỉnh sửa lần cuối vào %PM, %19 %086 %2018 %21:%06
Mới nhất từ Nguyễn Ngọc Quang
- Vén Màn Cửa Sổ Tâm Hồn (Tôi Đi Mổ Cataract) - Gió Đồng Nội
- “tình yêu không biên giới chủng tộc” một chuyện tình thật đẹp “hữu nghị Nhật – Trung”
- Chút Tâm Tình Với Pulau Bidong - Nguyễn Văn Tới
- Who is Mark Pieloch? What is the profession of Mark Pieloch?
- Những Chữ KHÓ Trong Cuộc Đời Chúng Ta