Truyện

Truyện (217)

Lorem ipsum dolor sit amet, consectetur adipiscing elit. Sed id auctor orci. Morbi gravida, nisl eu bibendum viverra, nunc lectus.

Mắng Yêu - Phan Hạnh

Mắng Yêu 

Phan Hạnh

Không biết kể từ lúc nào, tôi trở thành một cố vấn gia đình nghiệp dư. Có mấy đứa cháu (toàn là cháu vợ mới ngộ) cứ nghĩ rằng người già thì có nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống chồng vợ và gia đình nên khi gặp khó khăn, chúng đi vấn kế tôi. Chúng đâu có biết rằng tuy tôi tóc bạc da mồi nhưng vẫn còn rất khờ khạo trong chuyện tình cảm. Chính thân tôi còn lo chưa xong, mấy phen hú vía tưởng đâu gia đình tan vỡ vì mãi mãi tôi vẫn là một đứa con trai khờ khạo với con tim không bao giờ trưởng thành và là một người chồng cù lần, theo như lời vợ tôi nhận xét.
 
Vừa mới đây lại có thêm một thằng cháu vợ từ một thành phố khác của xứ Mỹ rộng mênh mông này nhào vô Yahoo! Messenger, chít chát để tâm sự với tôi về chuyện gia đình nó. Nó ở miền Trung Tây xứ Cờ Hoa, cách chỗ tôi ở 2 múi giờ. Do đó, giờ tôi phải lên chuồng mỗi tối thì nó lại lò mò lên mạng réo tôi:
- Chú ơi con muốn nói chuyện với chú được không?
Tôi đáp, không sốt sắng lắm, vì tôi rất dở đóng kịch:
- Ðược... Chuyện gì con cứ nói đi.
Nó than thở:
- Má con làm cho con muốn điên luôn đó chú à!
- Má con làm gì mà con muốn điên?
Tôi hơi tỉnh ngủ.
- Má con xía vô đời tư của con nhiều quá. Má con không cho con một chút tự do nào hết. Má con xen vô công việc làm của con nữa. Bạn gái nào con chọn Má con cũng chê hết. Con quyết định dọn ra ở riêng đây.
Nó nói một hơi. Tôi ngẫm nghĩ, thằng nầy lạ chưa, 33 tuổi rồi mà vẫn còn ở chung với ba má nó; tới nước nầy chưa dọn ra riêng thì còn đợi tới chừng nào nữa đây. Tôi liều đóng vai thằng què dắt thằng mù, nghiêm giọng nói với nó:
- Con dọn ra ở riêng là phải rồi.
- Vậy chú nói với Má con giùm nha chú?
 
Trời ơi, hóa ra thằng mù nầy định chặt luôn cái giò còn lại của thằng què hay sao chớ. Nó xúi dại tôi rồi. Tôi khờ khạo thật. Má nó dữ như bà chằng, dữ hơn vợ tôi nhiều. Mức độ dữ của vợ tôi không thôi...đã đủ làm cho tôi bầm dập; tôi đụng tới Má nó nữa thì chỉ có nước sớm đi về cõi không tên. Cái điệu nầy là tối nay tôi sẽ mất ngủ nữa rồi, mặc sức chơi trò nướng bánh đa, bánh tráng mè, bánh phồng, nằm trên giường trở mình qua trở mình lại cho tới sáng.
Thật tôi không thể hiểu tại sao nó lại sợ Má nó quá trời như vậy nữa. Nó là một đứa bé tuy là người Việt nhưng lớn lên trong một môi trường xã hội Âu Mỹ, hấp thụ văn hóa và học vấn phương Tây, tốt nghiệp đại học và là một nha sĩ có phòng mạch riêng, thành đạt trong công việc kinh doanh; vậy mà sợ Má.
- Chú Hoàng còn đó hôn chú?
- Hả? Ờ... còn.
- Nảy giờ chú có nghe con nói hôn?
- Ờ... có.
- Vậy chú nói giùm với Má con nha!
- Ờ... Ðể chú nói.
- Chừng nào chú nói?
- Ðể chú hỏi lại cô đã.
- Chú hỏi gấp giùm nha chú. Con chịu Má con hết nổi rồi. Tối mai con gọi lại chú nha. Bye chú.
- Bye con.
Tắt máy xong, tôi tự tức mình bởi cái tánh yếu mềm cả nể để rồi đêm nay sẽ trằn trọc suy nghĩ và mất ngủ. Mà sao lạ ghê. Nó là cháu họ của vợ tôi. Vợ tôi với Má nó là từng là bạn thân với nhau; nếu có bà con họ hàng thì cũng xa lắc xa lơ súng cà nông bắn không tới. Ba nó với tôi lạ hoắc. Vậy mà nó kêu tôi bằng chú, kêu vợ tôi bằng cô theo kiểu người Bắc. Cái nầy tôi chịu thua, không biết tại sao, do đâu mà ra. Nó bảo nó cảm thấy nói chuyện thổ lộ tâm tình với tôi dễ hơn là với ba nó vì theo lời nó, ba nó nghe biết bất cứ chuyện gì cũng báo cáo lại với Má nó.
Tôi lên lầu nói với vợ:
- Thằng Khoa mới gọi. Nó nói nó chịu đựng má nó hết nổi rồi. Nó nhờ anh xin giùm với má nó cho nó dọn ra ở riêng.
Vợ hỏi:
- Rồi anh trả lời sao?
- Anh hứa chịu nói với chị Hương sau khi bàn lại với em.
- Anh hứa thì anh phải giữ lời đó chớ em nói rồi mà chị cũng không nghe.
- Vậy thì sáng mai em gọi nói chuyện với chị rồi đưa điện thoại cho anh nói.
 
Tôi về phòng mình nằm nghĩ ngợi tơ lơ mơ về chuyện của Khoa. Nó là con độc đinh. Ba nó ngày xưa làm công chức trưởng phòng, trưởng ty gì đó nhưng hiền khô, có khi còn khờ khạo hơn tôi. Người khôn con mắt đen xì; kẻ dại con mắt nửa chì nửa than. Ca dao xưa nói vậy. Mắt tôi có màu nâu nâu, chì than gì cũng không tới phân nửa. Mắt của anh Bình, cha của Khoa, chắc còn lợt màu hơn mắt tôi. Tôi hạt dẻ; anh hạt đậu phọng. Anh Bình lấy vợ trễ. Chị Hương trẻ hơn anh cũng 5-6 tuổi. Chị Hương, mẹ của Khoa, lanh lẻo còn hơn kịch sĩ Hồng Ðào, ăn nói hồn nhiên quá sức, bạ đâu nói đó, đốp chát ào ào, không ngán đám đông và cũng không ngán đàn ông.
Bình lù đù thụ động bao nhiêu thì Hương hoạt bát xốc vác bấy nhiêu. Hương là cấp chỉ huy và Bình là tà lọt trong nhà. Hai vợ chồng chỉ có một mụn con là Khoa cho nên cưng yêu quá chừng.
Qua tới Mỹ năm 1982, Bình đã 40, Hương băm mấy, và Khoa 6 tuổi. Vợ chồng Bình Hương đi làm hãng xưởng chế tạo đồ nhựa dành dụm tiền nuôi con ăn học. Hương rất khéo dạy con, biết tùy lúc mà dịu ngọt khuyên bảo hoặc hăm dọa, biết dùng tình thương và nước mắt để thúc đẩy con đi theo con đường mình muốn. Dù phương cách đào tạo con của Hương có khi hơi cay nghiệt nhưng bằng nghị lực và hy sinh bền bỉ, Hương đã đạt ý nguyện có một đứa con nha sĩ làm nở mặt nở mày với bạn bè và cộng đồng. Khoa đối với Hương như một báu vật. Hương đang ra sức bảo vệ và muốn gìn giữ nó cho riêng mình.
 
Kể từ ngày nha sĩ Khoa Nguyễn khai trương phòng mạch mới, khu phố thương mãi nầy bỗng nhiên khởi sắc. Các cửa tiệm lân cận dường như cũng trở nên đông khách hơn. Phòng mạch khang trang sáng sủa, ông nha sĩ trẻ măng linh hoạt, lúc nào cũng tỏ ra ân cần nhã nhặn với thân chủ, bất luận là thân chủ trẻ hay già, nam hay nữ. Tuy đến xứ nầy từ tấm bé, Khoa vẫn nói được tiếng mẹ đẻ một cách sành sõi, nhất là biết cách xưng hô với thân chủ đồng hương tùy theo tuổi tác, lúc con lúc em nghe ngọt xớt chứ không như một vài nha sĩ bác sĩ trẻ khác cứ xưng hô với bịnh nhân là "Hả miệng lớn ra cho nha sĩ coi" hay "Hôm nay đến đây gặp bác sĩ để làm gì, nói cho bác sĩ biết đi". Thân chủ của Khoa không những chỉ là người Việt mà còn là người thuộc nhiều gốc gác di dân khác. Sự hoạt bát và cách trò chuyện có duyên kèm với ánh mắt, nụ cười, Khoa có thể chinh phục cảm tình của mọi người. Công việc làm ăn của phòng mạch cứ đều đặn tăng triển một cách tốt đẹp.
33 tuổi, Khoa vẫn chưa lập gia đình. Một thanh niên khỏe mạnh bảnh trai với nước da trắng hồng tươi mát kèm với một hàm răng đều như hàng mẫu, Khoa là niềm hãnh diện của cha mẹ, nhất là mẹ. Hương xem Khoa như là một thứ tuyệt tác của riêng nàng, một tác phẩm mà nàng phải dày công tạo dựng qua nhiều năm tháng miệt mài. Nàng muốn mãi mãi giữ nó để làm của riêng. Tình mẹ của nàng đối với Khoa là thứ tình chiếm hữu không nhượng giao cho bất cứ một ai khác. Và đó chính là nỗi khổ tâm thầm kín của Khoa.
Nằm trằn trọc nướng bánh đa, bánh tráng, bánh phồng, tôi bắt liên tưởng tới hoàn cảnh vợ chồng tôi. 3 đứa con đã có gia đình riêng hết cả và đã cao bay xa chạy đến những khung trời xa lạ đầy tự do và hứa hẹn. Mọi chuyện trên đời nầy muốn có được thì phải trả bằng một cái giá nào đó. Ðược nầy mất kia. Tôi không xúi mà cũng không cản, cứ để cho mọi chuyện tự nhiên trôi theo dòng đời.
Sáng hôm sau, vợ tôi gọi cho Hương, giả vờ như chỉ lâu lâu gọi hỏi thăm nhau vậy thôi. Tôi hồi hộp sắp sửa tới phiên mình phải đối đáp với một bà La Sát vì dám xía vô chuyện riêng của gia đình bà. Tôi đi rót cho mình một ly rượu chát, ực một hơi rồi ra dấu bảo vợ đưa điện thoại cho tôi.
Vợ tôi nói:
- Ông Hoàng có chuyện gì muốn nói với bà nè.
Tôi chụp điện thoại nói ngay, nóng mặt vì ly rượu chát mới uống:
- Chị Hương ơi, bộ chị không muốn sớm có cháu để bồng để nựng sao?
- Ủa? Sao bữa nay bỗng dưng anh hỏi tôi cái chi mà lạ vậy? Mới sáng mà đã Johnny Walker say rồi sao? Bộ anh có đứa cháu nào anh muốn làm mai hả?
- Không. Tôi không muốn ăn đầu heo quay đâu, cho dù là heo sữa. Mỡ không hà! Tôi hỏi là vì tôi biết cháu Khoa muốn tự lập để cho anh chị khỏi phải bận tâm lo lắng quá cho cháu nữa. Nó muốn dọn ra ở riêng để khỏi làm phiền anh chị đó. Vậy chị cũng nên để cho cháu được tự lập vì nó cũng quá 30 tuổi rồi.
- Anh nói vậy có nghĩa là từ trước tới giờ tôi kềm kẹp nó đó hả?
 
Tôi muốn nói là "Ðúng vậy!" hết sức nhưng tôi sợ nghe chửi. Tôi chỉ giải thích là tôi e rằng nó có thể bị mặc cảm phải lệ thuộc nương tựa cha mẹ khiến cho nó không được thoải mái giao tiếp với bạn bè trang lứa và điều đó có hại cho sức khỏe tâm thần của nó. Tưởng sao, Hương phản bác:
- Thôi đi anh ơi! Làm sao anh hiểu nó bằng tôi. Tôi là mẹ của nó, tôi hiểu rõ nó hơn bất cứ ai khác. Chưa chắc là nó hiểu nó bằng tôi hiểu nó. Nó giống y như ba nó về cái tánh lờ khờ. Tôi mà không theo sát nó để dòm ngó thì thế nào nó cũng bị người ta dụ. Con gái bây giờ tụi nó ghê lắm. Cỡ như thằng Khoa nhà tôi bỏ hở ra là tụi nó xỏ mũi cái rụp!
- Bộ chị định bắt nó ở nhà với anh chị suốt đời nó hả?
- Ðúng vậy! Tôi đang kiếm vợ cho nó. Nó có cưới vợ rồi thì cũng phải ở chung với vợ chồng tôi để tôi còn bảo vệ nó.
- Chị làm quá coi chừng nó chịu không nổi nó mang bịnh đó.
- Trời đất ơi! Bộ anh trù cho con tôi bịnh hả?
- Tôi không có trù ẻo gì hết. Chính cháu Khoa khổ sở than thở với tôi đó. Vì thương cháu, tôi chỉ muốn báo động cho anh chị biết thôi. Hiện giờ nó chỉ muốn ra ở riêng cũng quanh quẩn gần chỗ anh chị thôi chớ nó có bỏ đi tiểu bang khác đâu mà chị cấm. Nó nhờ tôi nói vô với chị giùm nó. Tôi giữ lời hứa với nó rồi. Anh chị bằng lòng theo ý nó đi cho nó vui. Bây giờ chị nói chuyện tiếp với vợ tôi nha.
 
Tôi đưa điện thoại lại cho vợ. Cám ơn ly rượu chát. Tôi đã làm xong bổn phận.
Xế chiều, tôi nằm nơi ghế sô pha ở phòng khách làm một giấc để lấy sức tối đóng vai Dr. Phil với Khoa. Tôi nhớ lại mấy lần tôi qua thăm vợ chồng Bình Hương hơn 10 năm về trước. Lúc đó Khoa đã 20 tuổi mà Hương còn ôm con vào lòng hôn chùn chụt làm thằng bé ngượng đỏ mặt trước mặt khách. Trong bữa ăn, Hương dành ngồi cạnh con, gắp bỏ vào chén của nó miếng nạc ngon, gỡ xương cá cho con vì sợ con mắc cổ, nhắc con uống sữa cho tốt xương. Ngược lại, Hương sai chồng làm đủ thứ việc vặt trong nhà, kể cả giặt ủi quần áo cho con. Bình cười hiền hòa răm rắp làm theo lời vợ; đôi khi chỉ phản đối một cách nhỏ nhẹ lấy lệ rồi thôi. Hương luôn luôn có một lý do rất chính đáng: để cho con có thì giờ dốc tâm vào việc học.
Lúc nào máy điện toán của tôi cũng mở sẵn Yahoo! Messenger với lượng âm thanh ở mức tối đa; mỗi khi có ai gọi thì dù đang ở tầng trên tôi cũng sẽ nghe tiếng chuông reo và chạy xuống.
Tối nay Khoa gọi sớm hơn đêm trước. Tôi mang "headphone" và nói "Hello Khoa" nhưng không nghe tiếng nó trả lời. Thay vào đó, nó gõ chữ bằng Anh ngữ vì nó không biết viết chữ Việt. Thế là chú nói tiếng Việt, cháu gõ chữ Anh để liên lạc với nhau. Nó bảo nó phải làm như vậy vì bà má công an của nó đang lẩn quẩn một bên; nó không thể ong óng phát ngôn bừa bãi như những lần khác. Nó bảo má nó đã miễn cưỡng đồng ý cho nó ra riêng. Nó kể má nó lúc nào cũng coi nó như một đứa con nít làm cho nó cảm thấy bị ngượng ngùng trước mặt người lạ. Nó biết là ba má nó rất cần sự giúp đỡ của nó trong công việc giao tiếp với thế giới bên ngoài vì khả năng sinh ngữ giới hạn của họ.
Nỗi khổ tâm lớn nhất của nó là má nó xen vô chuyện tình cảm riêng tư của nó. Nó kể:
- Chú Hoàng ơi, con nói cái nầy chú khó có thể tin được. Chú nhớ Katie con của cô Phượng chớ gì? Má con muốn con “date” (coi bộ nó quên chữ “hẹn hò” rồi đó) với Katie cho nên cứ tìm cách cho con gặp Katie hoài. Có một lần con với Katie đi dự “party” (lại quên nữa, “tiệc” ông ơi, đi party là đi dự tiệc chớ không phải đi theo đảng nào hết á) ở nhà một người bạn tới khuya con mới về tới nhà. Chú biết sao hôn? Con mở cửa vô nhà thì má con vẫn còn thức ngồi phòng khách chờ con. Má con hỏi tại sao má con gọi phôn tay của con mấy lần mà con không bắt phôn trả lời, con nói tại chỗ “party” đông người và ồn ào quá. Má con có vẻ không tin và nghi ngờ con không nói sự thật và con muốn giấu má con cái gì đó. Má con bắt con đi tắm ngay và thay quần áo khác để má con đem đi giặt. Sáng hôm sau con vừa thức dậy thì đã thấy má con đứng chận ở trước cửa phòng con và hỏi tại sao quần lót của con dính dơ. Con vừa xấu hổ vừa giận. Con không ngờ má con kiểm soát con từng ly từng chút. Con đâu phải là con gái mà má con sợ con hư. Má con nói con trai con gái gì chưa làm đám cưới mà “have sex” (chữ này thì trong tiếng Việt hổng có) thì cũng là hư hết.
Tôi nghe Khoa kể chuyện của nó thôi mà tôi cũng đã cảm thấy như mặt mình nóng lên vì ngượng. Thật đúng là hết nước nói với cái bà Hương nầy. Chắc là có hồn ma nào của thế kỷ thứ 17 nhập vô bà rồi cho nên bà mới có đầu óc suy nghĩ cổ lỗ sĩ như vậy.
Tôi nói an ủi nó:
- Chú không ngờ má con quá quắc như vậy.
Khoa kể tiếp:
- Chưa hết đâu chú ơi. Má con còn nằng nặc hỏi con làm chuyện đó mấy lần rồi, với ai và với ai, con có mang "condom" không, cứ làm như là cảnh sát hỏi cung người tình nghi phạm tội ác vậy. (Thì tui đã nói bả là công an mà!) Con không chịu khai; con nói là sắp trễ giờ đi làm. Đúng ra con với Katie cũng mến nhau trong mấy năm nhưng rồi Katie cũng sợ cái tánh má con hay dòm ngó vô đời tư của người khác quá nên Katie không muốn tiến tới. Má con muốn cho con lấy vợ người Việt và phải là bác sĩ, nha sĩ, dược sĩ. Mấy người má con kiếm cho con thì con không hạp nên con không thích. Còn người của con chọn con thích thì họ lại không phải là bác sĩ, nha sĩ, dược sĩ nên má con nói họ không xứng với con và má con nghi họ nhào vô con vì lợi chớ không phải vì yêu con chân thật. Cái kiểu nầy chắc con ế vợ cả đời quá chú ơi.
Mấy tuần lễ sau Khoa gọi than nữa:
- Chú ơi, con khổ với má con quá!
Tôi vừa tội nghiệp nó vừa tự hỏi tại sao nó lại nhè tôi mà trút bầu tâm sự. Tôi đâu có phải là một Ann Landers hay một bà Tùng Long phụ trách mục Gỡ Rối Tơ Lòng. Tại sao nó không tâm sự với ai khác. Chắc tại tôi chịu nghe, tôi sẵn sàng cho nó mượn một cái lỗ tai, thế thôi.
Tôi hỏi:
- Chuyện gì nữa vậy Khoa?
 
Nó kể:
- Má con tới phòng mạch của con quậy tùm lum lên khiến cho mấy người nhân viên làm chung họ than với con quá trời. Má con làm như là “boss” của họ, hạch sách họ chuyện tiền bạc sổ sách, đòi coi hồ sơ bịnh nhân, nhứt là theo dõi cô “hygienist” mới vô làm.
 
Tôi hỏi:
- Cô đó làm sao mà má con theo dõi?
Khoa đáp:
- Cô đó người Tàu tên Yen, nhỏ hơn con 1 tuổi, đẹp, tánh tình vui vẻ ăn nói rất có duyên. Cô làm việc rất giỏi. Con rất thích.
Tôi hỏi:
- Như vậy tại sao má con theo dõi?
Khoa đáp:
- Tại vì con thích cô. Má con sợ con yêu cô.
- Vậy con có yêu cô Tàu đó không?
- Con không biết. Bây giờ còn mới quá nên con chưa biết.
- Còn thái độ của má con đối với cô ấy thế nào?
- Má con có vẻ không ưa cô vì bất đồng ngôn ngữ không biết chuyện gì để nói. Má con hùa theo phe với cô Betty thư ký người Việt để tìm cách chê Yen. Con thấy làm như vậy không công bằng. Kể từ khi có Yen vô làm việc, má con hay ra phòng mạch hơn, dường như là để dòm ngó theo dỏi con với Yen. Con để ý thấy má con hay nói chuyện rù rì với Betty vừa chỉ chỏ con với Yen. Con thương và tội nghiệp má con lắm nhưng cũng có khi con thấy tức giận má con. Con có đời sống riêng của con, phải không chú? Chẳng lẽ con phải nghe theo ý của má con hoài?
- Con đã dọn ra riêng chưa?
- Con làm giấy tờ mua một cái condo gần bờ sông dưới downtown rồi chú nhưng con không có cho ba má con biết. Con nhứt định rồi là con sẽ không để cho má con phá cuộc sống riêng của con nữa.
 
 
Tôi nói vuốt đuôi:
- Con làm như vậy là phải. Chú rất đồng ý.
Khoa dặn tôi:
- Chú đừng nói lại cho cô biết nha. Con sợ cô lại nói với má con thì chết con.
Tôi hỏi:
- Nhưng con có nói cho ba con biết không? Giữa hai cha con nói chuyện với nhau dễ hơn.
Khoa đáp:
- Không được đâu chú ơi. Ba con như là nô lệ của má con vậy đó. Con mới mua cho ổng một chiếc Nissan Altima để ổng chở má con đi vòng vòng chơi đó.
Cái thằng thiệt ngộ, dầu gì cũng là một ông nha sĩ ngon lành và đã 33 tuổi, vậy mà đôi khi tôi nghe nó nói chuyện thật thà dễ thương như con nít!
******
Bẵng đi mấy tháng sau, Khoa cho biết đã dọn vô nhà mới. Đó là một condo thuộc hạng sang có nhân viên an ninh gác cửa thường trực. Khoa cho mẹ biết địa chỉ chỗ ở mới nhưng Hương chưa tới đó lần nào vì không biết mã số và vì không có thẻ an ninh ra vào.
 
Tôi hỏi:
- Còn chuyện tình cảm của con đi tới đâu rồi?
Khoa đáp:
- Tốt lắm chú. Chắc hè năm tới con sẽ cưới vợ. Con mời cô chú trước. Cô chú nhớ thu xếp qua đây chung vui với con nha.
- Con kiếm được người vừa ý rồi hả? Ai vậy?
- Chú đoán thử coi.
- Yen phải không?
- Gần đúng.
- Tại sao là gần đúng?
- Tại vì người cháu yêu và sắp cưới là Lin em của Yen chớ không phải Yen.
Khoa kể, vì Hương soi mói quá cho nên Yen cũng bỏ phòng mạch của Khoa mà đi làm chỗ khác. Nhưng Khoa và Yen vẫn còn giữ tình đồng nghiệp và tình bạn tốt. Thế rồi qua những lần trò chuyện, Khoa được biết Yen có một người em gái chơi dương cầm rất giỏi và đang là giáo viên dạy môn âm nhạc tại một trường trung học đệ nhứt cấp. Một lần Khoa tới nhà Yen và gặp Lin, Khoa bị tiếng sét ái tình. Lin vừa có nét đẹp giống chị lại vừa dịu dàng và có nhiều nữ tính hơn. Lin khác hẳn cá tính thích chỉ huy người khác của Hương khiến cho Khoa tìm thấy ở đó một nét quyến rũ đặc biệt.
Khoa kể:
- Cuối tuần 4 đứa tụi con hay đi chơi chung với nhau gồm có con, Lin, Yen và bạn trai của Yen là Fred cũng người Tàu nhưng không biết nói tiếng Tàu. Tụi con chỉ nói tiếng Mỹ. Con đã tới nhà Yen nhiều lần rồi. Ba má Yen rất cởi mở và tử tế với con lắm. Họ sống cuộc sống phóng khoáng và tôn trọng tự do của con cái như là người Mỹ vậy. Nếu ba má con được phân nửa của họ thôi cũng đỡ.
Tôi hỏi:
- Con có hình 4 đứa đi chơi chung không?
- Dạ có.
- Gởi cho cô chú coi.
- Dạ chú chờ chút.
 
Chỉ một phút sau, tôi nhận được mấy tấm hình của Khoa gởi, trông ai cũng xinh đẹp. Sự trẻ trung tươi mát của họ gọi nhớ trong tôi những tháng năm thanh xuân xa xưa của đời mình trên quê hương. Kỷ niệm đáng yêu làm sao khiến lòng không khỏi nao nao mỗi lần nghĩ đến. Cha mẹ nào nỡ lòng dựng lên bức tường quan niệm cổ hủ ngăn cấm con hưởng nhận sức sống kỳ diệu của tình yêu và tuổi trẻ. Vui sướng lây với những gương mặt tinh anh đầy hứa hẹn tương lai đó, tôi buộc miệng khen:
- Tụi con xứng đôi vừa lứa lắm. Cố gắng gìn giữ hạnh phúc của con.
 
Nhận được thiệp cưới, vợ chồng tôi mừng cho Khoa. Vợ tôi nhấc điện thoại gọi Hương:
- A lô. Tụi nầy mới nhận được thiệp cưới của Khoa đây. Mừng cho bồ sắp làm bà sui."
Tiếng của Hương bên kia đầu dây:
- Sui gì! Xui thì có.
- Sao lại xui?
- Công mang nặng đẻ đau, nuôi nó mấy chục năm, lo cho nó ăn học thành tài rồi bây giờ có con Tàu nào ở đâu tới xớt nó như diều hâu xớt gà con đi mất. Thiệt tức.
- Bồ ơi. Nó tìm được người bạn đời tâm đầu ý hiệp con nhà tử tế thì bồ nên mừng cho nó chớ bồ nói xui là xui làm sao!
- Tôi mất đứa con tôi yêu quí nhứt đời.
- Mất đâu mà mất Hương ơi. Nó còn sờ sờ ra đó và ở kế một bên. Mai mốt vợ chồng nó sanh cho bà cháu nội mà bồng. Như vậy là hên cho bồ. Tụi nầy có 3 đứa con đi ở xa hết cả 3. Nếu bồ nói bồ xui thì tụi nầy còn xui tới bực nào nữa.
- Nhưng nó không cho tôi tới nhà nó.
- Tại nó không muốn cho bồ phải phiền đi lại mất công. Miễn là nó thường xuyên về nhà thăm vợ chồng bồ là được rồi. Tôi thấy thằng Khoa là đứa con ngoan và có hiếu. Vợ chồng bồ may mắn lắm mà không biết.
- Nhưng tôi coi bộ nó cưng con bồ Tàu của nó quá đi và dường như nó quên con gái mẹ nầy nè. Chưa cưới mà nó đã tới nhà con nhỏ đó làm rể.
- Ai nói bồ biết?
- Chính nó nói với tôi mới làm cho tôi lộn ruột chớ!
Tuần lễ sau đó, khi Khoa lên liên mạng gọi nói chuyện,
tôi hỏi:
- Dạo nầy má con có bớt làm phiền con chưa?
Khoa đáp:
- Con học được cách đối phó mới với má con rồi chú ơi. Con cứ lờ đi. Con không cãi lại, không đôi co. Con cứ im lặng làm những gì con cảm thấy cần phải làm. Coi bộ má con gần đầu hàng rồi đó.
- Con thấy má con thay đổi ra sao mà con nhận xét như vậy?
- Hôm trước con với Lin về nhà ba má con để bàn tính chuyện đám cưới. Lin tới nắm tay má con và thình lình nói: Con là dâu của ba má. Con thương ba má làm cho má con trợn mắt hết hồn luôn.
Tôi hỏi:
- Lin nói tiếng gì?
Khoa đáp:
- Tiếng Việt đàng hoàng đó chú.
- Sao Lin biết nói tiếng Việt à?
- Con dạy. Rồi Lin mở gói quà và đưa cho má con một cái xách tay hàng hiệu và nói thêm, "Con cho má". Má con ngạc nhiên thấy rõ và có vẻ cảm động nữa.
- Rồi sao nữa?
- Rồi Lin ôm má con và hun lên mặt má con một cái. Má con ôm Lin, vuốt tóc Lin và nói “Má cám ơn con”. Con biết tâm lý má con thèm có một đứa con gái hoặc một con dâu Việt hiền ngoan. Con có nói với Lin điều đó và Lin hứa sẽ cố gắng học tiếng Việt để nói chuyện với má con cho má con vui. Khi Lin vô bếp để phụ ba con dọn bữa ăn, má con nhéo cánh tay con và nói mà hai hàm răng mím lại. Má nói con là thứ đồ con làm phản, biết vậy thà nuôi chó sướng hơn. Má con mắng con xong rồi cười. Cái đó tiếng Việt gọi là mắng yêu phải hôn chú?
 
Phan Hạnh
 

Nam Mai sưu tầm

 

Xem thêm...

Ước nguyện đêm Giáng Sinh - Nguyễn Thị Thanh Dương

Ước nguyện đêm Giáng Sinh 

Nguyễn Thị Thanh Dương

Tôi sửa soạn và mặc áo dài xong mới thông báo với mẹ:
– Con đi lễ nhà thờ với Cẩm Vân và dự tiệc nhà nó nha mẹ.
Mẹ tôi mắng:
– Con sắp đi rồi mới xin phép mẹ thế hả!
Nhưng mẹ không cấm cản vì biết tôi và Cẩm Vân chơi thân nhau như thế nào. Những dịp lễ lớn như Phật Ðản, lễ Vu Lan, Cẩm Vân cũng theo gia đình tôi đi chùa và ăn oản, ăn xôi.
Tôi không đi nhà thờ trong xóm mình với Cẩm Vân mà… lén đi nhà thờ xóm khác, cách xóm tôi chừng nửa cây số. Ðó là nhà thờ Xóm Thuốc của anh.
 
Tôi và anh Phượng yêu nhau hai năm nay, Giáng sinh năm trước tôi cùng anh đi lễ, cùng ước nguyện hai đứa sẽ thành đôi và nhất là tôi muốn tập tành thành người công giáo đi lễ nhà thờ cho quen.
 
Nhà thờ Xóm Thuốc, đêm Giáng sinh thật lộng lẫy, những lồng đèn sao trên cao lấp lánh, hang đá xây bằng đá thật bên ngoài nhà thờ cũng được trang hoàng, giăng mắc những ngọn đèn xanh đỏ. Hình Chúa Hài Ðồng nằm trong máng lừa phủ lớp rơm khô, có những vị thiên thần xung quanh.
 
Nhà thờ Xóm Thuốc rộng lớn hơn nhà thờ xóm tôi, đông giáo dân hơn nhưng tôi là người lạ, họ đạo Xóm Thuốc sẽ nhận ra ngay khi tôi đi bên anh sẽ làm tôi ngại ngùng mắc cỡ.
 
Anh Phượng và tôi dự lễ bên ngoài nhà thờ, gần khu hang đá ngoài trời cho thoải mái. Tôi chẳng thuộc một câu kinh, chỉ biết lắng nghe và anh Phượng làm gì tôi làm theo là đủ.
 
Chúng tôi dự tính sau lễ Giáng sinh, dịp gần Tết không khí gia đình vui vẻ hai đứa sẽ thông báo cha mẹ mình về tình yêu của mình để cha mẹ lo liệu chuyện hôn nhân đôi trẻ.
 
Anh Phượng nói:
– Ðêm Giáng sinh này chúng ta sẽ cầu khấn và ước nguyện nhiều em nhé. Cầu mong sao hai bà mẹ chúng mình đều biết điều để Giáng sinh sau chúng ta đã thành chồng vợ, đi lễ nửa đêm tại nhà thờ xóm anh hay nhà thờ xóm em mà không phải giấu giếm mẹ cha, tránh mặt hàng xóm nữa.
– Vâng, em cũng mong thế. Nhưng em vẫn lo lắm. Hai đứa mình khác tôn giáo, liệu gia đình hai bên có đồng ý không?
 
Mẹ anh đã “ra giá” với anh muốn lấy ai thì lấy, miễn là con nhà tử tế và có đạo. Nếu cô gái là người ngoại đạo thì cô phải học đạo, theo đạo nhà anh. Còn mẹ tôi thì cũng quá quắt không vừa, khó tính lắm cơ, chắc gì mẹ chịu gả tôi cho người khác đạo?
 
Lựa lúc chỉ có hai mẹ con ở nhà, tôi lân la bên mẹ. Mẹ đang vui vẻ chuẩn bị cho những ngày Tết đến, thế mà tôi vẫn lo ngại khi lên tiếng đề cập chuyện tình yêu của mình. Tôi e dè:
– Mẹ ơi, con có….
 
Nhìn vẻ mặt lấm lét của tôi xong, mẹ… nhìn xuống bụng tôi. Mặt mẹ đang vui bỗng biến sắc như người bị trúng gió:
– Cái gì? Con có…
– Vâng ạ! Con có chuyện muốn thưa cùng mẹ…
 
Mẹ tôi càng tái mét:
– Chuyện gì? Mấy tháng rồi hả con?
 
Tôi hiểu ra, vội thanh minh:
– Con không có mang bầu. Con chỉ muốn báo với mẹ con có… người yêu rồi và anh ấy muốn hỏi cưới con.
 
Mẹ thở phào và đanh đá như thường ngày:
– Nó là thằng nào? Con cái nhà ai? Cha mẹ nó làm gì?
– Anh tên Phượng…
 
Mẹ tôi ngắt lời:
– Con trai gì mà tên như con gái thế hả?
– Mẹ khó tính thế, đến cái tên mẹ cũng bắt bẻ!
– Thôi được, con nói tiếp đi, nhà nó ở đâu?
 
Tôi cố lựa lời và vẽ vời thêm để mẹ khỏi chê:
– Nhà anh Phượng ở Xóm Thuốc. Cha anh làm trong sở Hỏa xa thâm niên được nhiều đồng nghiệp… vô cùng quý mến. Mẹ anh ở nhà đảm đang kiếm thêm tiền bằng… gánh xôi bán ngoài chợ Xóm Thuốc. Xôi bác ấy… ngon nổi tiếng và đắt hàng lắm.
 
Mẹ tôi trề môi thất vọng:
– Tưởng gì! Gánh xôi ngoài chợ.
 
Tôi bênh vực cho mẹ anh Phượng:
– Gánh xôi ấy phụ với chồng nuôi đàn con đông. Anh Phượng và các em học hành ngoan ngoãn lắm mẹ. Anh Phượng sắp ra trường làm thầy giáo.
 
Xong phần nghề nghiệp đến phần… tôn giáo. Mẹ tôi hỏi tiếp:
– Thế nhà này đạo gì?
 
Tôi lại càng lựa lời rào trước đón sau để trình bày:
– Tôn giáo nào cũng đều tốt cả mẹ nhỉ? Con yêu đạo Phật nhà mình lắm nhưng con sẽ… theo đạo công giáo nhà anh ấy.
 
Mẹ tôi nhảy dựng lên:
– Không, không đời nào mẹ gả con cho người khác tôn giáo, lại còn phải… lép vế theo đạo nhà họ nữa!
 
Lập trường của mẹ anh Phượng con dâu phải theo đạo chồng. Người công giáo nào cũng chỉ muốn thêm người theo đạo họ, chứ hầu như không ai bỏ đạo công giáo để theo đạo bên vợ, bên chồng cả. Lập trường của mẹ tôi không gả con cho người ngoại đạo. Thế thì cả kiếp này tôi và anh mong gì sum họp. Tôi yêu anh nên muốn theo đạo anh chứ không phải tôi “lép vế” như mẹ đã nghĩ:
– Con tự nguyện mà mẹ. Bác Chu nhà mình lấy vợ đạo công giáo cũng theo đạo vợ, giỗ Tết bên vợ bên chồng đề huề đầy đủ mẹ thấy rồi đó.
 
Mẹ tôi vẫn khăng khăng:
– Thứ nhất là bất đồng tôn giáo, thứ hai là mẹ nó… bán xôi. Mẹ không chấp thuận gả con cho họ đâu.
 
Tôi rơi vào buồn lo thất vọng. Chẳng lẽ khuyên anh bảo mẹ anh… nghỉ bán xôi? Chẳng lẽ bắt anh phải theo đạo Phật của gia đình tôi? Chuyện nào cũng khó cả.
 
Tôi chỉ biết nói với Phượng chờ đợi tôi thuyết phục mẹ vì lý do tôn giáo chứ không dám động chạm gì đến gánh xôi “nổi tiếng” của mẹ anh, sợ anh tự ái.
 
Ðể cho tôi quên chuyện tình “ngang trái”, mẹ tôi bôn ba lo tìm chồng cho tôi qua mấy người quen. Bác Mai, bạn mẹ liền giới thiệu cháu của bác là kỹ sư cầu đường đang đi công tác ở miền Trung. Anh này đạt đúng tiêu chuẩn của mẹ tôi. Hai bà hớn hở hẹn nhau ngày anh trở về Sài Gòn cho đôi trẻ gặp gỡ xem mắt nhau. Tôi chưa biết tính sao thì đùng một cái nghe tin anh bị đụng xe chết khi trên đường trở về Sài Gòn.
 
Gia đình anh kỹ sư đau buồn, bác Mai đau buồn và… đổ vạ tại tôi cao số làm cháu bác chết yểu. Bác giận mẹ tôi cả năm trời.
 
Vụ này mẹ tôi bị “sốc” nặng, mẹ sợ tin này càng đồn thổi ra ngoài tôi càng ế chồng, tôi cao số sẽ không ai dám lấy về làm vợ.
 
Mẹ không biết là tôi và anh Phượng vẫn yêu thương nhau và chờ mong thời cơ nào đó sẽ lấy nhau cho bằng được. Chúng tôi đã đi lễ đêm Giáng sinh nhà thờ Xóm Thuốc thêm một năm nữa, đã ước nguyện trong đêm thánh vô cùng ấy những điều bình thường nhỏ nhoi. Chẳng lẽ ba năm yêu nhau, ba mùa nguyện cầu đêm Giáng sinh mà Chúa không thương, quá tam ba bận mộng vẫn không thành?
 
Một hôm mẹ xuống giọng nhỏ nhẹ hỏi tôi:
– Anh Phượng lúc này ra sao nhỉ?
 
Trời, mẹ tôi không gọi bằng “nó” như lần đầu mà lịch sự gọi bằng “anh Phượng”. Tôi làm bộ lạnh lùng:
– Người ta đã ra trường đi dạy học rồi mẹ à. Mẹ anh ấy đang giục anh lấy vợ, có mấy đám để anh xem mắt kìa.
 
Thấy mẹ thẫn thờ tôi bồi thêm cú nữa:
– Con gái thì chóng già, mẹ mau tìm chồng cho con đi kẻo người ta lấy được vợ, còn con thì vẫn ế ẩm đợi cho bằng được anh nào môn đăng hộ đối và cùng tôn giáo cho vừa lòng mẹ.
 
Rồi tôi ủ ê mặt mày hù dọa tiếp:
– Có khi con cao số thật đấy, một là con sẽ ở nhà làm… bạn già với mẹ, hai là con sẽ vào chùa đi tu.
 
Mẹ xót xa:
– Giá mà mẹ đồng ý thì chúng con đã cưới nhau được một năm rồi ấy nhỉ? Mẹ cũng sắp có cháu ngoại rồi ấy nhỉ?
 
Tôi lượn lờ thử lòng mẹ:
-Thí dụ chúng con vẫn quen nhau thì bây giờ mẹ có chịu gả con cho anh Phượng không?
 
Nét mặt mẹ thoáng niềm vui:
– Miễn là anh Phượng là người đàng hoàng tử tế và thương yêu con.
– Thí dụ… mẹ anh ấy vẫn bán xôi ngoài chợ có được không?
– Không sao! Bà ấy thế mà giỏi giang, như mẹ nếu ở nhà ăn cơm rau muối cũng chẳng dám gồng gánh ra chợ bán buôn.
– Thí dụ con… theo đạo công giáo nhà anh ấy có được không?
 
Mẹ tôi gắt:
– Con hỏi thí dụ gì mà lắm thế. Ðạo nào cũng là đạo. Tình yêu mới là quan trọng.
 
Tôi ôm chầm lấy mẹ sung sướng:
– Con hỏi thật không thí dụ đâu vì anh Phượng vẫn chờ đợi con, chờ đợi mẹ thay đổi ý định.
 
Mẹ mừng húm mắng yêu:
– Lỡ mẹ không thay đổi thì các con đợi đến bao giờ hả?
– Nhanh thôi, con sẽ tính đến phương án cuối cùng là… mang bầu như năm ngoái mẹ đã tưởng lầm hoảng hốt lo sợ đấy. Nhưng lần này sẽ mang bầu thật thế là bảo đảm mẹ sẽ giục anh Phượng cưới gấp, cưới gấp.
 
o O o
 
Tôi ngắm cây thông Giáng sinh đã được trang hoàng đẹp đẽ bên cạnh lò sưởi ấm cúng. Ngoài kia khung trời mùa Ðông mây xám giăng giăng qua những cành cây khô trơ mình trong gió lạnh.
 
Những mùa Giáng sinh qua đi trên đất Mỹ. Vùng tuyết rơi, vùng mây mờ gió lạnh, nơi nào tôi ở cũng có vẻ đẹp mùa Ðông làm tôi yêu thích, nhưng những mùa Giáng sinh ngày xưa nơi quê nhà của một thời son trẻ với tôi vẫn là đẹp nhất, đáng nhớ nhất.
 
Tôi rộn rã kêu lên:
– Anh Phượng ơi!
 
Chàng của tôi từ trong phòng đi ra ngạc nhiên:
– Bỗng dưng nghe em gọi tên anh như từ quá khứ gọi về làm anh cảm động quá.
– Em vừa nghĩ đến quá khứ đây. Những mùa Giáng sinh xưa ở nhà thờ Xóm Thuốc của anh, nơi em đã mấy mùa tha thiết khấn nguyện cầu mong… lấy được anh.
 
Chàng khen:
– “Lấy được anh” rồi em vẫn không bỏ nhà thờ, không bỏ Chúa suốt mấy chục năm qua. Cám ơn em nhé.
– Em vẫn yêu anh, yêu đạo của anh, vẫn yêu mỗi mùa Giáng sinh và nguyện cầu bao nhiêu thứ đẹp đẽ trong cuộc sống này mà. Ðêm Giáng sinh luôn huyền diệu lung linh…
-Thế em định ước nguyện gì trong đêm Giáng sinh sắp đến? Ðã tìm ra thuốc ngừa Covid 19 rồi, bầu cử tổng thống Mỹ xong rồi, em còn mơ gì nữa?
 
Tôi vui vẻ:
– Nhân duyên đó anh. Dĩ nhiên không phải cho hai ta nữa mà cho thằng con của hai ta vừa mới ra trường đi làm. Em sẽ cầu mong mai này con mang về nhà giới thiệu cô người yêu hiền lành tử tế, dù cô gái ấy con nhà ai, tôn giáo nào, giàu nghèo ra sao… em cũng chào đón cô vào nhà mình, không như mẹ anh, mẹ em ngày xưa đòi hỏi điều kiện này nọ làm khổ con mình.
-Hoan hô em, lại phải khen em lần nữa người mẹ thông minh và rộng lượng.
 
Và chàng ngân nga hát “Bài thánh ca đó còn nhớ không em? Nô En năm nào chúng mình có nhau…”
 
Tôi chưa kịp phản ứng thì chàng ngừng hát và giải thích:
– Khoan, em đừng vội la anh. Anh chỉ hát hai câu này thôi, vì hợp với chúng mình, là hình ảnh chúng mình ngày đó tại nhà thờ Xóm Thuốc. Còn khúc cuối bài hát là tình dang dở, là của người khác.
 
 
Nguyễn Thị Thanh Dương
 
Hồng Anh sưu tầm
 
Page 4 | Romantic Christmas Images - Free Download on Freepik
 
Xem thêm...

60 Năm Một Cuộc Tình

motcuoctinh60nam
1.
Ông bệnh nặng có vài tháng thì qua đời. Bà rơi vào khoảng không của một nỗi cô đơn đặc quánh. Gặp ai cũng nhớ ông, thấy gì cũng nghĩ đến ông. Cả năm trời trôi qua bà vẫn giữ y nguyên mọi thứ trong nhà. Tủ áo quần của ông, đồ dùng cá nhân, phòng điêu khắc gỗ..., tất cả đều còn nguyên vẹn, như thể ông vừa đi vắng mặt vài tiếng đồng hồ. Trên computer của bà, mỗi khi bật lên, là trước nhất hiện lên gương mặt ông tươi cười hiền lành, bà nhìn ông, cười chào qua làn nước mắt trước khi bắt đầu làm việc.
 
Công việc, chỉ có công việc, mới là cái phao để bà khỏi bị hút vào cõi hư vô của nỗi cô đơn đáng sợ đó. Bà phủ đầu mình với những núi công việc ngồn ngộn. Là chủ tịch của một tổ chức phi lợi nhuận chuyên trang bị thiết bị y tế cho bệnh viện bằng doanh thu của một cửa hàng thrift store (cửa hàng đồ cũ), bà làm việc như không còn có ngày mai. Bà hoàn toàn bỏ qua việc chăm sóc bản thân, chẳng buồn ngó đến thân thể hay tóc tai. Bà bặt giao với bạn bè hay lễ tiệc với con cháu, vì đi đâu làm gì cũng chỉ làm bà nhớ ông thêm mà thôi. Hôm gặp bà dặn tôi qua làn nước mắt:
- Con phải tập cho mình có chút độc lập. Lâu lâu đi chơi gần hay đi chơi xa một mình, tự quyết định những việc không lắm quan trọng một mình. Có dịp thì nên tách mình ra khỏi cái cái khối chung vợ chồng. Chứ như ta cả đời không có gì là của riêng, làm riêng. Giờ đây không còn ông bên cạnh ta như con diều đứt dây, cứ vật và vật vờ, không còn biết phương hướng để bay đi đâu nữa.
 
Rồi một ngày định mệnh kia, giữa những ngày tháng mênh mông buồn, người bạn thân thuở thiếu thời đưa cho bà tờ báo địa phương. Trong mục thông cáo linh tinh có một mẩu tin tìm người thân thất lạc.Người được tìm mang một biệt danh rất đặc biệt, một cái tên mà chỉ có bà, người bạn thân, và một hai người nữa biết mà thôi. Cầm tờ báo trên tay, nhìn chăm chăm vào cái tên gọi vui thuở đôi mươi của mình, bà run rẩy, mắt nhoè đi. Lẽ nào...?
 
 
Đến mấy ngày sau bà vẫn chưa hết bàng hoàng. Bà như sống trong một cơn mộng mị, lất lây giữa gương mặt tươi cười tươi hiền lành của ông trên màn hình vi tính và một số điện thoại lạ hoắc của mẩu tin tìm người trên báo. Bà hết cầm lên rồi lại bỏ xuống mảnh giấy nhàu nát. Bà không ngủ được, ăn cũng chẳng ngon, làm việc cũng không ra trò trống gì. Mãi đến mấy ngày sau thì bà quyết định gọi đến số điện thoại ấy. Run run cầm điện thoại ép sát vào tai, bà xúc động đến nỗi khi đầu dây bên kia trả lời, bà đứng trơ ra như phỗng đá, không thể thốt lên được một lời nào. Một hai phút im lặng trôi qua, giọng người đàn ông đầu dây bên kia nói nhỏ dịu dàng: “Em đó phải không? Anh đã chờ em suốt 60 năm dài”. Bà bỗng oà lên nức nở, khóc như chưa từng được khóc bao giờ...
 
Linh tính bà quả không sai. Người ấy không ai khác hơn là Don. Don của bà! Người yêu đầu đời của bà!
 
2.
Khi ấy nàng chỉ mới 16 và chàng 20. Yêu nhau được 2 năm, khi nàng tròn 18, cả 2 dự định làm đám cưới. Cha nàng phản đối kịch liệt và tìm mọi cách ngăn gián tình yêu của đôi trẻ, vì cho rằng Don không xứng đáng với cô con gái rượu của mình. Ông quyết liệt đến nỗi từ Canada gửi bà qua Anh để sống với họ hàng bên đó. Người cha làm đủ mọi cách để bà quên Don. Và bà đã.. quên thiệt. Còn trẻ măng, bà đâm đầu đi lấy 1 gã chẳng ra gì. 2 năm sau thì ly dị, bà ra đi với 1 cậu con trai còn ẵm ngữa. Cuộc sống ở Anh những năm sau đó thật buồn bã cô đơn, bà quyết định dắt con về lại Canada lập nghiệp trở lại. Thêm một vài mối tình chẳng đâu ra đâu, rồi bà gặp ông – người chồng quá cố, thì bà tìm được tình yêu và hạnh phúc đích thực của hơn 50 năm dài. Cuộc sống viên mãn làm bà không còn nghĩ nhiều đến mối tình đầu của mình năm nào.
motcuoctinh60nam1
Nhưng Don thì không. Suốt 60 năm ròng rã ông vẫn nhớ, vẫn yêu, vẫn hoài tìm kiếm. Ông cũng có lập gia đình một lần, nhưng trái tim ông đã bị hình bóng của bà chiếm trọn, không còn chỗ cho người khác, nên rồi lại vò võ một mình. Cách đây chừng 10 năm, nghe phong phanh rằng bà đã về lại nơi nơi chốn cũ, thế là cứ một hai tháng ông lại đăng 1 mẩu tin tìm người nơi tờ báo địa phương. Ông cần mẫn như thể một tín đồ ngoan trông cậy vào cái ngày mà lời ước nguyện của mình sẽ được chấp thuận. Và nó đã đến.
 
Buông điện thoại xuống bà thừ người ra. Bao nhiêu kỷ niệm cũ của thời trăng tròn quay cuồng trong mái đầu bạc phơ. Vấn vương, hồi hộp, ngóng chờ xen lẫn một nỗi day dứt mỗi lần nghĩ đến người chồng quá cố. Bà cảm thấy có lỗi với chồng khi trái tim mình lại đập loạn nhịp, nên không trả lời những cuộc điện thoại tiếp theo của  ông Don. Bà nằm bẹp trên giường mấy ngày. Cô con gái lớn biết chuyện, khuyên mẹ hãy sống với hiện tại và tương lai, rằng cha cô chắc chắn sẽ vui lòng khi thấy bà hạnh phúc. Thế rồi bà quyết định đi gặp lại ông Don, một cuộc tương phùng sau 60 năm ròng rã. Ngày bà lái xe đi, cô con gái tiễn mẹ ra cổng, không quên dặn với một câu: “Mom, don’t do anything that you will regret later – mẹ đừng làm gì để sau này phải hối hận đó nhé”.
 
Kể cho tôi mà bà cười ngặt nghẽo, bảo nó dặn ta y như những gì ta dặn nó hồi 14 tuổi có bạn trai đầu tiên.
 
3.
Cái bỡ ngỡ xúc động dạt dào ban đầu đã qua, giờ đây 2 ông bà luôn bên cạnh nhau. Khi thì ở nhà bà, lúc lại ở nhà ông cách chỗ bà chừng 2 tiếng lái xe. Hôm tôi gặp cả 2 ông bà, ông mở ví khoe tôi tấm hình 1 cô gái trẻ đẹp đứng bên cạnh chiếc xe hơi. Cô mặc bộ đồ tắm màu đen càng tôn lên dáng vẻ quyến rũ một cách lạ lùng. Ông nháy mắt hóm hỉnh, “nàng của ta cách đây 60 năm đó, boiling hot nhá, đến giờ cũng còn... hot như thường”. Bà cười ngặt nghẽo, ánh mắt đầy yêu thương nhìn ông, rồi nhìn qua tôi nói như phân trần, “thấy chưa, ông ấy chỉ có giỏi nói “tầm bậy”. Rồi họ nắm tay nhau chầm chậm quay đi. Lưng ông hơi khòm, mái tóc trắng xóa chỉ còn lơ thơ vài sợi. Bà nhẹ nhàng e ấp đi sát bên cạnh, mái tóc cũng trắng như mây.
 
motcuoctinh60nam2
Hôm nọ gặp lại ông bà, tôi ngỏ lời, chuyện tình của ông bà đẹp quá, thật sự làm con xúc động, cho phép con viết lại để chia sẻ với bạn bè được không? Ông bà cười thật tươi, ôi vui chứ, con cứ viết đi. Nếu được con dịch ra tiếng Anh cho chúng ta đọc ké lại càng hay nữa.
 
Bà rút trong túi xách ra 1 phong thư bạc màu, đưa cho tôi xem 2 tấm hình nhỏ xíu và cũ mèm, bà nói, “con hãy cho các bạn con xem 2 ta vào năm 1959 đi. Đó những tấm hình cuối cùng trước khi ta bị “đày” đi Anh. Ông đã giữ gìn thật cẩn thận suốt gần 60 năm qua đấy”. Tôi cầm 2 tấm hình đã bạc màu theo thời gian trên tay mà không khỏi bần thần. Ôi một thời tuổi trẻ yêu đương của họ... Một đôi trai gái xinh đẹp trẻ trung, say đắm và tình tứ. Và bây giờ trước mặt tôi cũng họ đó, 2 cụ già, giọng nói đã bắt đầu thều thào, đi đứng bắt đầu run rẩy.
 
Cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, ông bảo bà:
- Mình khoe quà Giáng sinh anh tặng đi. Để cô ấy viết nốt đoạn kết một cuộc tình. 
 
Bà quay sang nắm tay tôi, nói khẽ:
- Giáng sinh năm nay ông tặng ta chiếc nhẫn cưới. 
 
Tôi bỗng nghe cay cay nơi sống mũi, mắt nhòe đi. Ông cũng luống cuống cho tay vô túi tìm chiếc khăn tay, chùi nước mắt. Ông cũng khóc. Những giọt nước mắt hạnh phúc, dẫu muộn màng. Mà có lẽ cũng chính vì đã muộn màng nên lại càng hạnh phúc hơn. Hẳn là vậy.
 
Đúng 1 năm sau ngày ông bà gặp lại nhau, có 1 đám cưới nho nhỏ diễn ra trên một bờ biển rất vắng. Người chủ hôn lễ, thật đặc biệt, lại chính là con trai lớn của bà vốn là 1 quan tòa. Tôi cũng được mời dự, nhưng rất tiếc không thể thu xếp để đến. Không cần phải tưởng tượng gì nhiều, tôi cũng biết chắc chắn rằng đó là 1 lễ cưới hạnh phúc nhất, dịu dàng nhất. Trên thiệp cưới của ông bà, có hàng chữ như một kết đọng lại của mối tình:
 
Love you then, love you still
Always have, always will...
 
Bên dưới là mấy chữ viết tắt rất nhỏ “MTY LTT”. Bà nheo mắt giải thích, “câu thần chú” của chúng tôi ngày xưa đó:
“More than yesterday, less than tomorrow”... (Nhiều hơn hôm qua, ít hơn ngày mai).
 
TG: Phan Hoàng My
 

     Cao T. Mai Tân sưu tầm   

Xem thêm...

Chuyện Tình Như Thần Thoại Của Một Vị Tân Giám Mục Việt Nam

TÌNH YÊU BA NGÔI. - Dòng Nữ Tỳ Thánh Thể
 

 Chuyện Tình Như Thần Thoại Của Một Vị Tân Giám Mục Việt Nam: 

    Tình Yêu Và Ơn Gọi    

ÁO CƯỚI MÀU HỒNG

Hôm nay lướt FB, thấy tấm hình của một người đàn ông trung niên, mặc tu phục của một Giám Mục (vừa được tấn phong gần đây), chụp với một người phụ nữ cũng còn xuân, mặc áo màu hồng, làm cho Mười Lúa có một cái cảm xúc hết sức lạ kỳ, nên bật máy lên viết. Không viết liền, để nay mai sẽ quên mất, hay không còn hứng thú để viết nữa. Đây mới là lý do chính cho bài viết dài dòng chuyện tình LM này.

Ở VN, trước 75, nhà văn Lệ Hằng tung ra quyển “Tóc Mây”, kể chuyện tình của một LM với một cô sinh viên, làm cho xã hội miền Nam một thời rất ồn ào, và dĩ nhiên sách in không đủ bán, tác giả vừa nổi tiếng vừa phát tài! Người ta bàn tán, bình phẩm, khen, chống, ủng hộ, tẩy chay,… lung tung phèng lên! Nên nhớ, đây chỉ là một quyển tiểu thuyết chớ không phải chuyện có thiệt.

Ở Mỹ, bộ phim truyền hình “The thorn bird”, được chiếu 4 ngày từ 27 đến 30 tháng 3, năm 1983, cũng làm cho xã hội Mỹ ồn ào dữ lắm. Đây là bộ phim dựa theo cuốn tiểu thuyết cùng tên của nhà văn người Úc, xuất bản năm 1977. Sách bán như tôm tươi, và phim cũng thành công ngoài sức tưởng tượng. Dĩ nhiên, cả hai đều là chuyện giả tưởng!

Chuyện tiểu thuyết, chuyện phim ai muốn nghĩ sao thì nghĩ và ai muốn tin hay hỏng tin cũng không sao cả. Nói tóm lại là nhà sản xuất kinh doanh kiếm tiền, còn người thưởng thức thuần tuý là bỏ tiền ra mua một sở thích – sở thích đọc sách hay sở thích xem phim. Đơn giản chỉ có vậy.

Tui không phải nhà văn, cũng không là đạo diễn, nên muốn cạnh tranh với họ là chuyện “đội đá vá trời”. Tui chỉ muốn viết, muốn kể lại những chuyện tình có thiệt, tui biết rõ, không thêm mắm muối, theo cách kể nhà quê của mình. Chuyện của tui có thật, và là những chuyện tình đẹp như chuyện thần tiên! Còn chuyện mấy cha “phá rào”, ăn vụng,… ai muốn viết thì viết, tui không thấy hứng thú.

Câu chuyện sau đây Mười Lúa lấy thông tin từ một sư huynh đồng môn, những thông tin rất đáng tin cậy, vì anh và nhân vật chính sống trong cùng một họ đạo. Những nhân vật chính trong chuyện, tui đều biết, có quen hết. Sư huynh tui vẫn còn sống và bài viết của anh về nhân vật chính vẫn còn trên FB. Ai muốn đọc FB tui gởi cho đọc chơi.

Có một chú bé nhà quê, quê dữ lắm, quê hơn Mười Lúa, con nhà nông dĩ nhiên, ở miệt Chương Thiện (gần U minh rồi), nhưng rất rất rất thông minh và hiếu học. Thời Tiểu học, vừa đi học vừa bán bánh lá dừa giúp mẹ. Một hôm ế hàng, ngồi buồn thiu trước cửa nhà Xứ, thì ông cha Sở ra hỏi thăm rồi mua hết thúng bánh, cho các Thày và các sơ trong nhà xứ. Thời đó VC tịch thu Đại Chủng Viện, nên các Thày phải “sơ tán”, phải “chạy giặc”, về các họ đạo để chờ thời, và học chui. Thúng bánh lá dừa chẳng là cao lương mỹ vị gì, nhưng cũng no bụng các thày trong những ngày ăn độn, và nhứt là cậu bé mừng vui như trở cờ trong bụng. Cậu rất có cảm tình với cha sở, bắt đầu quí mến ngài và các Thày kể từ hôm đó. Hình ảnh chiếc áo chùng đen đã ghi nhẹ vào lòng chú bé nhà quê kia rồi!

Chú bé đã học hết chữ nghĩa trường làng, phải “du học” sang họ đạo khác mới có lớp cao hơn, bằng cách ngày ngày chống xuồng qua cái lung mênh mông, làm Mười Lúa cũng nhớ cái thời mình phải đi “du học”, và học với Bà Út. Lớn lên trong chốn đồng ruộng, cậu bé cũng đã từng đi chăn trâu, như Mười Lúa, có điều coi bộ nhà ML còn khá hơn cậu bé này một bậc, vì cậu chăn trâu mướn, còn ML chăn trâu nhà.

Sau bao gian nan vất vả, bi giờ cậu đã là một thanh niên khoẻ mạnh, đẹp trai, và đậu đầu bảng vào trường ĐH Cần Thơ. Một tương lai tươi sáng đang hé mở, chờ đợi. Nhiều cô bắt đầu để ý chàng trai trẻ, trong đó có một cô thôn nữ xinh đẹp, đạo hạnh, nết na, lại là con của một “đại gia” miền sông nước. Cậu đáp lại tình yêu ấy, và họ yêu nhau tha thiết, hẹn thề khi công thành danh toại, vinh qui bái tổ, thì “kiệu anh đi trước, võng nàng theo sau” về dinh! Một mái ấm gia đình, một tương lai tươi đẹp đang chờ họ một cách hiển nhiên. Đó là một ước mơ, một viễn ảnh tươi đẹp mà bất cứ đôi trái gái nào cũng mong chờ. Cha mẹ hai bên cũng không có lý do gì mà không tác hợp cho đôi trai tài gái sắc. Đàng trai đã mang lễ vật xin cưới, trong đó có một xấp vải màu hồng dùng để may áo cưới cô dâu.

New Page 1

Tình cờ chàng biết được Giáo Phận đang tuyển sinh vào các lớp dự tu (Lúc này VC trả lại Đại Chủng Viện, cho nhận tu sinh, nhưng rất giới hạn, cho nên muốn được nhận, phải qua các lớp dự tu khá gắt gao). Bấy lâu nay chỉ lo học hành, lo hoạch định cho tương lai, quên bẵng hình bóng chiếc áo dòng của cha Sở ngày xưa, thì dường như ước muốn làm LM bỗng trổi dậy.

Chuyện lớn rồi! Bên tình cho em, bên tình cho Chúa, rồi phải ăn nói làm sao với người yêu, với gia đình mình, và gia đình nàng? Phụ bạc người yêu cho dù là vì lý tưởng cao cả, cũng là một hành động khó được chấp nhận! Đính hôn rồi huỷ hôn là làm “mất duyên” con gái người ta, nếu không muốn nói là làm nhục “đàng gái”! Rối như tơ vò. Cầu nguyện xin Chúa soi sáng cho mình biết lựa lời thuyết phục người yêu, thuyết phục gia đình hai bên để không ai bị tổn thương.

Biết được ý định của chàng, dĩ nhiên nàng bị sốc. Tình là cái chi chi mà nó mãnh liệt tới mức khi thất tình, bất kể đàn ông hay đàn bà, đều có thể “mua bao thuốc chuột uống cho rồi đời”! Cũng may, cô gái con nhà đạo hạnh, biết người yêu không phải phụ bạc, mà hy sinh tình riêng cho tình Chúa, cho lý tưởng phục vụ tha nhân, nên sau cùng nàng cũng chịu thua, “giành” không lại Chúa!

Rồi chàng được nhận vào Đại Chủng Viện và nàng cũng lên xe hoa theo chồng vài năm sau đó. Ngày cưới của nàng, chú bé chống xuồng ngày xưa được phép Bề Trên về tham dự đám cưới của người yêu, để chúc phúc cho họ.

Ngày trọng đại của chú bé chống xuồng cũng đến. Cha mẹ, anh em, bà con dòng họ của chú và cả gia đình “cha mẹ vợ hụt” cũng có mặt đông đủ đê tham dự lễ truyền chức LM cho chàng. Ít có người biết hay để ý đến chiếc áo màu hồng nàng đang mặc. Chỉ có chàng, nàng, và gia đình hai họ mới biết, đó là chiếc áo cưới chàng tặng nàng năm xưa! Một hội ngộ kỳ thú, cảm động vô cùng! Một tình yêu không giống một mối tình nào trên đời này cả!

Hôm nay tôi đăng tấm hình người phụ nữ trung niên, lặn lội ngàn dặm từ Mỹ về tham dự lễ tấn phong Giám Mục. Giám Mục là chàng. Người phụ nữ đứng kề bên là nàng. Cũng một chiếc áo màu hồng. Chỉ có người trong cuộc mới biết ý nghĩa của chiếc áo màu hồng. Chỉ có ai biết chuyện mới rơi lệ, mới cảm kích cho một cuộc tình có cái kết đẹp như chuyện thần thoại! Họ không tay trong tay như đôi tình nhân, như một cặp vợ chồng hạnh phúc, nhưng họ là biểu tượng của một tình yêu hoàn toàn vượt qua tình yêu trai gái.

Trái tim của họ là một cặp tim đẹp nhứt, là hy lễ cao quý nhứt đời, dâng lên Đấng Toàn Năng. Đây là bức hình đẹp nhứt, ý nghĩa nhứt mà nàng post lên FB với một ghi chú đơn giản: “Hôm any về quê hương về tham dự lễ truyền chức Đức Giám Mục…” Nàng trân trọng gọi chàng là “Đức Giám Mục” như bao nhiêu giáo dân xưng hô với một vị chủ chăn.

Ý Chúa nhiệm mầu! Không có ơn Chúa giúp, chắc gì có ai qua nổi cái ải tình tình yêu trai gái!

Hãy dâng lời cảm tạ Chúa. Hãy cùng cầu nguyện cho Đức Tân Giám Mục, luôn là một chủ chăn như lòng Chúa mong muốn.

Xin Chúa chúc lành cho người con gái mặc chiếc áo màu hồng, không phải trong ngày cưới, mà là ngày dâng hiến người yêu của mình cho Chúa. Amen.

 

Peter C. Tran
Nguồn: Lm. Nguyễn Đức Thắng

 

    Quỳnh Nga sưu tầm    
Xem thêm...
Theo dõi RSS này