Gia chánh

Gia chánh (106)

Bò bía: Món ăn hoài niệm tuổi thơ

Bò bía: Món ăn hoài niệm tuổi thơ

image

Ban đầu, cứ ngỡ chỉ là suy nghĩ của riêng mình tôi. Nhưng khi có dịp trò chuyện với nhiều người bạn, tôi ngạc nhiên khi mọi người đều có suy nghĩ tương đồng. Chúng tôi thường gọi đùa với nhau cách thưởng thức ấy là việc “ăn ký ức”. Ngẫm lại thì rất đúng vì người ta không chỉ nhung nhớ một món ăn nào đó bởi hương vị nó mang đến mà còn là do rất nhiều hoài niệm trong tâm trí. Một trong những món ăn vặt gợi nên nhiều hoài niệm nhất trong tôi chính là bò bía.

Bò bía vốn là món ăn vặt yêu thích của nhiều người Sài Gòn. Cha tôi, khi còn sinh thời, thường có câu nói vui:

 

“Bò bía là món “đánh bật” mọi lứa tuổi”.

 

image

Cũng bởi, bất kể là trẻ em hay người già, giới lao động bình dân hay giàu sang quyền quý, đã từng nếm thử một cuốn bò bía, đều không thể cưỡng lại. Thậm chí, đôi khi ăn hết cả dĩa mà lắm lúc vẫn còn thòm thèm, cảm thấy chưa “đã”.

 

Theo lời bà tôi kể lại, bò bía vốn là món cuốn theo phong cách ẩm thực Triều Châu (Quảng Đông), Trung cộng du nhập vào Việt Nam. Tên “bò bía" cũng là từ mượn của tiếng Hoa vùng Phúc Kiến để gọi tên món ăn đặc trưng này.

 

Ở Sài Gòn, bò bía là món ăn vặt giá rẻ, dễ tìm kiếm, dễ ăn nên được nhiều người ưa chuộng.

 

Sau này, có dịp đi nhiều nước, tôi nhận thấy bò bía là thức ăn rất phổ biến trong các nước Đông và Đông Nam Á như Trung Hoa, Đài Loan, Thái Lan…

 

image

Lúc còn nhỏ, khi nghe người bán hàng rao món bò bía, đứa trẻ ham ăn là tôi cứ thèm thuồng vô kể.

 

Cũng bởi, thịt bò khi đó vốn là thức ăn rất đắt đỏ nên nghe rao bò bía, tôi lai tưởng lầm là cuốn thịt bò. Mãi đến lần đầu khi thưởng thức món bò bía, tôi mới ngỡ ngàng nhận ra phần nhân bên trong chỉ có tôm khô, củ sắn và lạp xưởng. Dẫu đơn sơ là thế nhưng hương vị của bò bia vẫn ngon khó tả, đặc biệt là lúc chấm cuốn bò bía ngập vô tương đen có ít ớt xay hòa cùng hành phi vàng ươm.

 

Bò bía ở Sài Gòn cũng thường phân biệt thành bò bía ngọt và bò bía mặn.

 

Với món bò bía ngọt, người bán sẽ cuốn bánh tráng với dừa nạo và kẹo mạch nha, rắc thêm chút mè hoặc đậu phộng nữa là xong. Món này tuy gây ấn tượng bởi vị ngon ngọt nhưng ăn mau ngán. Đa số người thưởng thức thường là trẻ con ưa chuộng, chứ hiếm khi thấy thực khách người lớn yêu cầu món này.

 

image

Cá nhân tôi dẫu yêu thích hương vị ngọt ngào của món bò bía ngọt nhưng tôi vẫn là “tín đồ” trung thành của món bò bía mặn. Biết tính cháu thích nên bà ngoại tôi thường xuyên chế biến món ăn này tại nhà, để dành cho bọn nhỏ nhâm nhi. Cách chế biến bò bía mặn của bà khá đơn giản. Tuy nhiên, bước đầu tiên phải chuẩn bị một số nguyên liệu như củ sắn, cà rốt, rau sống, trứng, lạp xưởng, tôm khô, đậu phộng, tương đen, tương ớt, bánh tráng để cuốn.

 

Nhà tôi ở vùng ngoại ô Sài Gòn khi đó có trồng một vườn củ sắn và rau sống nên mỗi khi cần chị em tôi lại hân hoan cắp rổ ra vườn tìm hái đủ nguyên liệu cho bà. Như những người nội trợ khác, bà tôi cũng thường tích trữ sẵn một ít đồ khô như mớ ruốc sông, vài quả trứng, mớ đậu phộng… Trong gian bếp đơn sơ, nhìn ra đường phố ồn ào tiếng xe, bà tôi ngồi tỉ mỉ sơ chế từng loại nguyên liệu.

 

Bà thường bảo:

“Làm bò bía không khó nhưng đòi hỏi việc chế biến nhiều loại nguyên liệu, gói ghém chúng lại với nhau cho hài hoà. Người thiếu tính kiên nhẫn sẽ khó lòng hoàn thành món này, các con à”.

 

image

Chắc đó cũng là lý do khiến bà tôi chế biến các nguyên liệu cực kỳ tỉ mỉ. Thậm chí, có nhiều hôm cuốn xong một đĩa bò bia cho chị em tôi thì lưng áo bà cũng ướt đẫm mồ hôi. Nhiều năm về sau, khi bà đã theo mây trắng về trời, ký ức về món bò bía đầy dư vị yêu thương của bà vẫn mãi trong tâm trí chúng tôi.

 

Thông thường, bà tôi sẽ xắt sợi củ sắn và cà rốt rồi đem xào, nêm thêm chút muối và tiêu là được. Trứng gà chị tôi sẽ đem tráng rồi nhẹ nhàng cắt thành sợi. Trong lúc đó, bà cũng tranh thủ nướng sơ qua món lạp xưởng rồi cắt thành lát mỏng. Sau khi chế biến xong, bà sẽ đem mỗi thứ một ít cuộn lại với bánh tráng thành những cuốn nhỏ lớn hơn ngón tay cái một chút, dài cỡ 8-10 phân là được.

 

Theo bà tôi, món bò bía mặn muốn ngon thì phải hội tụ nhiều yếu tố.

 

Củ sắn phải vừa chín tới, thấm đều gia vị. Các nguyên liệu phải được sắp xếp theo trình tự nhất định, để người ăn cảm nhận được tất cả hương vị trong một lần nhai. Ngoài ra, cuốn bò bía phải thật tròn trịa, đều đặn ở hai góc bẻ.

 

Chị tôi sẽ nhanh tay trộn tương đỏ, tương đen với đậu phộng giã nhỏ tạo thành một hỗn hợp nước chấm đặc sệt, thơm ngon. Sau khi hoàn thành món nước chấm, chị em tôi cứ thế cho từng cuốn bò bía chấm tương đậu phộng đưa vào miệng mà nhai, rồi hít hà xuýt xoa, cảm nhận từng vị mặn, ngọt, bùi, béo, cay, thơm, ngon của các nguyên liệu hoà quyện với nhau. Những trưa hè oi ả, ngồi cạnh nhau bên góc nhà cũ, chị em tôi ngồi nhấm nháp món ăn quen thuộc, thấy lòng ấm áp đến vô bờ.

 

image

Thỉnh thoảng, đôi lần quay trở về Sài Gòn, tôi hay dừng chân ghé ngang một quán bò bía ven đường, gọi thử vài cuốn, để ngồi nhấm nháp ăn thử món ăn hoài niệm của tuổi thơ. Rồi thẫn thờ, bùi ngùi nhớ lại những khoảnh khắc đã qua, tự dưng thấy sao khoé mắt mình lại cay cay, ươn ướt vị nhớ thương.

 

Bao Mai

 
Xem thêm...

MÓN VỊT ÉP PHẢI ĐẶT TRƯỚC HAI THÁNG Ở NHÀ HÀNG HƠN 400 TUỔI

MÓN VỊT ÉP PHẢI ĐẶT TRƯỚC HAI THÁNG

Ở NHÀ HÀNG HƠN 400 TUỔI

Món vịt với nước sốt được ép từ các bộ phận của con vịt là đại diện cho đẳng cấp của ẩm thực Pháp, rất khó để có cơ hội thưởng thức ở Paris.

Vịt ép (canard à la presse)

Vịt ép (canard à la presse) là món ăn di sản, được chế biến cầu kỳ và thuộc hàng xa xỉ của ẩm thực Pháp. Vịt ép được cho là xuất phát từ một chủ quán trọ ở vùng Duclair, miền nam Pháp. Từ thế kỷ XIX, món ăn gắn liền với nhà hàng Tour d'Argent hơn 440 năm tuổi nằm bên bờ sông Seine ở Paris. Đây là một trong những nhà hàng lâu đời và nổi tiếng nhất thế giới, được trao một sao Michelin, cũng là nguyên mẫu nhà hàng trong bộ phim hoạt hình nổi tiếng Ratatouille (Chú chuột đầu bếp), theo đại diện nhà hàng.

Vịt ép được đặt tên theo vua hề Charlie Chaplin, người từng thưởng thức món ăn ở nhà hàng, để tưởng nhớ ông. Theo các đầu bếp của Tour d'Argent, vịt để chế biến món ăn này được nuôi riêng trong trang trại của nhà hàng nhằm đảm bảo yêu cầu về chất lượng thịt và được đánh số thứ tự cho từng con, số lượng hạn chế.

Nhà hàng Tour d'Argent bên bờ sông Seine. Ảnh tư liệu nhà hàng

Thịt vịt được chọn từ con non và béo, sẽ được quay tái, lọc lấy thịt ức và đùi. Phần thịt vịt được phục vụ bằng cách cắt trên không thay vì trên thớt, sau đó chế biến thành hai món là lườn vịt quay và đùi vịt nướng.

Phần còn lại của con vịt được ép lấy tiết và nước để làm thành sốt, hòa với một số nguyên liệu đặc biệt theo bí quyết riêng, trong đó có bơ và rượu cognac. Phần sốt này được đun nhỏ lửa đến khi cô đặc, rồi rưới lên phần vịt quay khi mang ra phục vụ thực khách.

Để chế biến phần sốt, không thể thiếu một chiếc máy ép vịt bằng kim loại, có vòi phía dưới để máu và tủy xương chảy ra. Chiếc máy có hai hoặc bốn chân nặng để toàn bộ máy khi ép luôn ổn định. Món vịt ép không thể thành công nếu thiếu máy ép vịt.

Chiếc máy ép vịt.

Các tạp chí ẩm thực Pháp đánh giá món ăn "rất tinh tế". Một thực khách đến từ Tây Ban Nha từng được thưởng thức vịt ép ở Paris nhận xét món có vị huyết hơi nồng nhưng "đó là món ăn thật ngoạn mục".

Mở cửa lần đầu năm 1582, La Tour d'Argent từng phục vụ các thành viên Hoàng gia và giới quý tộc, các nguyên thủ, quan chức cấp cao trên thế giới cùng nhiều nhà văn và diễn viên nổi tiếng như Vua Pháp Henry III, Nga hoàng Alexander II, Nữ hoàng Anh Elizabeth II và phu quân, Thủ tướng Anh Winston Churchill, Tổng thống Mỹ Roosevelt và Kennedy, vua hề Charlie Chaplin, minh tinh Elizabeth Taylor và Humphrey Bogart.

Vịt quay kiểu Charlie Chaplin với hạt tiêu Tiên Phước, rau cải chip, chanh và gừng được chế biến ở Việt Nam. Ảnh: Le Beaulieu

Từ năm 1890, thực khách tới thưởng thức món ăn của nhà hàng sẽ nhận được một tấm thiệp chứng nhận số thứ tự con vịt mình được phục vụ. Số thứ tự này được cấp cho thực khách dùng từ nửa con trở lên. Qua nhiều thế kỷ, hiện có gần 1,2 triệu con vịt được đánh số. Theo đại diện nhà hàng, nhiều vị khách nổi tiếng đã sở hữu chứng nhận, ví dụ số 112.151 thuộc về cựu Tổng thống Mỹ Franklin D. Roosevelt hay số 253.652 thuộc về vua hề Charlie Chaplin.

Tour d'Argent là nhà hàng khó đặt bàn tại Paris. Thông thường, để thưởng thức món vịt ép, thực khách phải đặt trước ít nhất hai tháng. Một set menu có giá dao động từ 400 đến 1.000 euro (từ 10 triệu đến 28 triệu đồng). Bếp trưởng hiện nay Yannick Franques của Tour d'Argent từng được trao giải Meilleurs Ouvriers de France dành cho những người thợ có tay nghề giỏi ở nhiều lĩnh vực. Ông đã duy trì cách chế biến vịt ép truyền thống.

Vịt pha lê, biểu tượng của nhà hàng được mang từ Pháp sang Việt Nam. Ảnh: Esheep

Việt Nam là quốc gia thứ hai sau Thái Lan nhà hàng Tour d'Argent đưa nhân sự chính, trong đó có Bếp trưởng Yannick Franques sang giới thiệu món vịt ép, từ 23 đến 27/10, tại một nhà hàng trong khách sạn 5 sao ở Hà Nội. Những đồ trang trí trên bàn ăn, trong đó có con vịt pha lê biểu tượng của nhà hàng, cũng được mang sang Việt Nam.

Bếp trưởng Yannick Franques đã thực hiện một menu trưa 5 món và menu tối 8 món, trong đó có hai món vịt (nướng và quay kể trên).

Bếp trưởng Yannick Franques. Ảnh: Tour d'Argent

Tuấn Anh, admin của một diễn đàn ẩm thực với trên 2,5 triệu thành viên, thưởng thức bữa ăn ngày 24/10 tại Hà Nội, nhận xét món ăn thực sự hoàn hảo. "Thịt có vị thơm, mềm mọng, sốt ăn kèm béo ngậy. Phần thịt ức vẫn giữ được màu hồng tươi, chỉ cần dùng dao cắt nhẹ", anh nói và cho biết thêm chưa từng thử món ăn nào tương tự.
 
 
 
 
 
 

Linh Hương / Theo: VNExpres
Xem thêm...

Bánh Trung Thu - Tinh Hoa Văn Hóa Ẩm Thực Việt

Bánh Trung Thu -

Tinh Hoa Văn Hóa Ẩm Thực Việt

 

Bánh Trung Thu - Tinh Hoa Văn Hóa Ẩm Thực Việt

Bánh Trung Thu không chỉ là một món ăn truyền thống mà còn là biểu tượng tinh thần và giá trị văn hóa sâu sắc của người Việt. Nhắc đến mùa Thu, không thể thiếu hình ảnh những hộp bánh trung thu đa dạng về hình thức và hương vị, đang chờ đợi để trở thành món quà ý nghĩa trong các dịp lễ. Với sự kết hợp tinh tế giữa truyền thống và sự sáng tạo, bánh Trung Thu không chỉ là món ăn ngon mà còn là một phần quan trọng trong việc thể hiện tình cảm và tri ân.

Tinh Hoa Văn Hóa Trong Mỗi Chiếc Bánh

Bánh Trung Thu không chỉ là sự kết hợp giữa các nguyên liệu đơn giản mà còn là một tác phẩm nghệ thuật được truyền tải từ thế hệ này sang thế hệ khác. Những chiếc bánh truyền thống như bánh dẻo, bánh nướng được chế biến và trang trí một cách tỉ mỉ và tinh tế. Mỗi hình thức, mẫu mã và hương vị đều mang theo những giá trị văn hóa và ý nghĩa riêng, tạo nên sự đa dạng và phong phú cho mùa Trung Thu.

Bánh Trung Thu - Tinh Hoa Văn Hóa Ẩm Thực Việt

Bánh Trung Thu - Biểu Tượng Tương Thân Tương Ái

Mùa Trung Thu không chỉ là dịp để thưởng thức hương vị đặc biệt của bánh, mà còn là thời khắc để chia sẻ tình cảm và tương thân tương ái. Việc tặng bánh Trung Thu cho người thân, bạn bè, đối tác và những người mà bạn quý trọng là cách thể hiện lòng biết ơn và tri ân. Bánh Trung Thu không chỉ mang trong mình hương vị ngọt ngào mà còn chứa đựng ý nghĩa sâu xa về tình thân, tình bạn và tình đồng nghiệp.

Sự Lựa Chọn Sáng Tạo Với Bánh Trung Thu

Ngoài những loại bánh truyền thống, ngày nay còn xuất hiện nhiều loại bánh Trung Thu mang hương vị và thiết kế sáng tạo. Những chiếc bánh nghệ thuật được làm thủ công, trang trí bắt mắt, những loại bánh nhân trái cây thơm ngon, hay thậm chí là bánh Trung Thu dành riêng cho người ưa thích hương vị quốc tế - tất cả đều là những sự lựa chọn sáng tạo để mang đến trải nghiệm mới mẻ và độc đáo trong mùa lễ này.

Kết Luận

Bánh Trung Thu không chỉ là một món ăn truyền thống mà còn là biểu tượng tinh thần và giá trị văn hóa của người Việt. Với sự đa dạng về hình thức và hương vị, bánh Trung Thu trở thành món quà ý nghĩa trong các dịp lễ, thể hiện sự tri ân và tương thân tương ái. Hãy thử những sự lựa chọn sáng tạo với bánh Trung Thu để mang đến trải nghiệm mới mẻ và độc đáo cho mùa lễ đặc biệt này.

 

*********

Bánh trung thu dành cho ai?

 

Bánh trung thu dành cho con nít có cần phải sang trọng, đắt tiền như thế này không?

Chỉ còn vài ngày nữa thôi là Tết Trung Thu rồi. Tầm này ở Việt Nam, đường phố khắp nơi (nhất là ở Sài Gòn) hẳn rực rỡ, rộn ràng với không khí chộn rộn chuẩn bị đón Tết Trung Thu.

Các quầy bánh trung thu đã tràn ngập trên khắp các nẻo đường với nhiều loại bánh từ các thương hiệu khác nhau, giá nào cũng có. Thực ra năm nào cũng vậy, từ trước tết trung thu hai-ba tháng đã thấy người ta rục rịch làm bánh bán rồi. Như Tết Trung Thu năm nay rơi vào giữa Tháng Chín, nhưng đâu đó từ cuối Tháng Sáu, cô em tôi đã mua được bánh trung thu từ Việt Nam gửi qua rồi.

Năm nay không biết sự suy giảm của nền kinh tế cùng với cơn bão Yagi vừa quét qua để lại không ít hậu quả chẳng biết có làm không khí trung thu khắp nơi hạ nhiệt bớt không. Trên các nền tảng mạng xã hội, người ta vẫn chào bán bánh trung thu tấp nập. Cứ như mạng và đời là hai thế giới tách biệt nhau vậy.

Cô bạn nhắn tin bảo, giá mà tôi còn ở quê nhà như mọi khi hẳn cô đã đem qua cho tôi vài hộp bánh trung thu, món ưa thích của tôi nhưng nay tôi đi vắng, cô ấy đang loay hoay với mấy hộp bánh mà chưa biết cho ai.

Chồng của bạn làm quản lý trong một công ty của nước ngoài. Công việc của anh tiếp xúc với nhiều nhà cung cấp nên lễ tết hay các dịp đặc biệt trong năm thường được các đối tác tặng quà, mùa nào thức nấy. Năm nào cũng vậy, đến mùa trung thu là chồng bạn khệ nệ đem về mấy hộp bánh trung thu cao cấp sau khi đã chia bớt cho nhân viên, đồng nghiệp ở công ty. Khổ nỗi chồng bạn chẳng bao giờ ăn bánh ngọt, bạn thì đang theo chế độ ăn kiêng để giảm cân, các con bạn thì không hảo bánh trung thu. Dù đã đem biếu bớt cho nội, ngoại và các thầy cô giáo của con nhưng vẫn chưa hết. Hỏi đến ai cũng lắc đầu nguầy nguậy, người sợ ngọt, người đang bị tiểu đường, người sợ tăng cân…

Trẻ em bây giờ dường như chẳng mấy đứa thích bánh trung thu như bọn tôi ngày xưa. Có khi vì cuộc sống “ngày xưa” ấy quá thiếu thốn, nghèo nàn nên ăn gì cũng thấy ngon, nhìn món gì cũng thấy thèm.

Bánh trung thu dành cho con nít có cần phải sang trọng, đắt tiền như thế này không?

Bánh trung thu xịn và đẳng cấp phải kể đến các loại bánh mang thương hiệu là tên của những khách sạn năm sao được thực hiện với số lượng có giới hạn chứ không bán đại trà như các hiệu bánh công nghiệp được bán tràn lan trên thị trường. Và do tiêu chí “limited edition” nên giá các loại bánh này cũng cao ngất ngưỡng và thường được dùng để tặng khách VIP. Chỉ cần nhìn cái tên thương hiệu nằm chình ình ở những vị trí dễ nhìn thấy nhất trên hộp bánh như Sheraton, Park Hyatt, Equatorial… là đủ biết “level” của người tặng, người được tặng cũng như mức độ mối quan hệ giữa họ với nhau.

Lướt một vòng trên mạng, tôi bắt gặp giá riêng của một chiếc hộp đựng bánh trung thu nhãn hiệu Givral thôi là 350,000 đồng VN, bằng giá trị của một hộp bánh nhãn hiệu trung bình khác là đủ biết người ta làm ra những hộp bánh đắt tiền như thế là để phục vụ cho đối tượng khách hàng như thế nào. Và dĩ nhiên là một đứa bé ngoài thưởng thức miếng bánh trung thu, chúng đâu cần một chiếc vỏ hộp sang trọng, cầu kỳ nhưng đắt đỏ đến thế.

Nếu như thời con nít của tụi tôi, bánh trung thu chỉ là một dấu chỉ điểm báo một thời khắc của năm như bánh ú lá tre báo tết Đoan ngọ, bánh chưng bánh tét thì báo tết nguyên đán vậy… thì nay, sự xuất hiện của bánh trung thu báo hiệu một mùa làm ăn sôi động liên quan đến nhiều người, nhiều lĩnh vực khác nhau. Và do đối tượng tiêu thụ bánh trung thu ngày nay không chỉ là đám trẻ con vô tư, ngây thơ như trước nữa nên thành phẩm bánh trung thu cũng cầu kỳ, phức tạp hơn trước. Không kể đến chiếc bánh được làm bởi các thợ bánh chuyên nghiệp, các thành phần khác liên quan đến chiếc bánh cũng kéo theo một dây chuyền sản xuất, kinh doanh đáng kể như vỏ hộp bánh, túi (nhựa hoặc giấy) đựng hộp bánh, dao nhựa để cắt bánh, túi (hay hộp) trà đi kèm… Dù chỉ mang tính thời vụ nhưng việc sản xuất và kinh doanh bánh trung thu cũng đem lại cơ hội kinh doanh đáng kể cho nhiều người, từ các công ty chế biến thực phẩm đến những người kinh doanh online, làm bánh “homemade”. Thậm chí giới làm bánh còn truyền tai nhau chuyện có người làm bánh giỏi sau một mùa trung thu có thể sắm vài miếng đất là bình thường.

Nếu như ngày xưa, khách hàng mua bánh vào mùa trung thu là những ông bố bà mẹ nghèo như ba mẹ chúng tôi, cắc ca cắc củm dành dụm được chút ít tiền chỉ đủ mua cho lũ con lít nhít của mình vài chiếc bánh con heo (vỏ bánh nướng giống như bánh trung thu nhưng nhân đậu xanh). Nhà nào khá khẩm hơn chút đỉnh thì mua được mấy chiếc bánh trung thu nhân thập cẩm hẳn hòi bỏ trong bao bì bằng nylon trong suốt, ngoài là chiếc hộp giấy đơn giản có in hình mấy con rồng, phụng màu sắc loè loẹt.

Ngày nay, người ta mua bánh trung thu cho con mình ăn không nhiều bằng phụ huynh mua tặng cho thầy cô giáo của con, nhân viên mua tặng sếp, đối tác mua biếu nhau, công ty đặt bánh để biếu khách hàng hoặc tưởng thưởng cho công nhân viên của mình… nên hình thức, mẫu mã, giá tiền, kể cả cách người ta tặng bánh cũng đa dạng hơn. Có công ty in hẳn tên lên hộp hay túi đựng bánh như một hình thức quảng cáo. Có người mượn cớ tặng hộp bánh để gửi kèm cho sếp hay đối tác quan trọng những thứ quà khác “chất lượng,” “nặng ký” hơn để đổi lấy bổng lộc hay một thương vụ nào đó. Có người nhờ hộp bánh “thay lời muốn nói” để gửi gắm giáo viên, để con mình xin được vào trường điểm, trường xịn…

Nhưng dù gì đi nữa thì việc tặng bánh bây giờ không chỉ đơn thuần để bày tỏ sự quý mến, trân trọng và tấm lòng của người tặng mà đôi khi còn là gánh nặng, là trách nhiệm “phải trả ơn” của người được tặng nữa. Cho nên giá trị những hộp bánh trung thu (lẽ ra chỉ dành cho thiếu nhi) có khi lên đến cả chục triệu đồng cũng chẳng có gì khó hiểu.

Nếu như Tết Trung Thu ngày trước là ngày hội dành cho thiếu nhi hay là dịp để các bậc ông bà, cha mẹ bày tỏ tình yêu thương dành cho con cháu trong nhà qua những món quà giản dị và phù hợp với lứa tuổi là những chiếc lồng đèn nhiều màu sắc, hình dạng đáng yêu hay những chiếc bánh nướng, bánh dẻo giá trị chẳng đáng là bao thì tết trung thu ngày nay là hoạt động vui chơi của mọi lứa tuổi. Thanh niên thì đưa nhau đi chụp hình check-in ở những khu phố chuyên bán đồ trung thu như Hàng Mã (Hà Nội), Lương Nhữ Học (quận 5, Sài Gòn)… Người lớn thì có người than thở khi mùa trung thu tới đồng nghĩa với việc biếu tặng, tốn kém. Cũng có người lớn khoe những hộp bánh sang, xịn được tặng nhờ quyền hành, vị thế của mình. Cũng có người khoe giàu bằng những hộp bánh đắt tiền, thừa mứa trong khi xã hội luôn bất công theo kiểu “kẻ ăn không hết, người lần không ra”…

Những người định cư ở Mỹ đã lâu không còn được biết đến không khí ồn ào, náo nhiệt của mùa trung thu nơi quê nhà. Những đứa trẻ Việt Nam lớn lên bằng thức ăn Mỹ không ăn bánh trung thu đã đành. Những đứa trẻ vẫn ăn thức ăn Việt Nam từ bà, từ mẹ mỗi ngày mà đưa bánh trung thu có khi cũng lắc đầu quầy quậy. Trung thu với những người con xa xứ có lẽ cũng như những ngày bình thường khác trong tháng hay như những mùa khác trong năm, chẳng có gì đặc biệt. Có khác chăng là những chiếc bánh trung thu người ta tự mua về ăn để nhớ một thứ món ăn theo mùa, để thấy như quê nhà vẫn đâu đây, để có cảm giác như mình vẫn đang sống cùng một nhịp với những người thân bên kia nửa vòng trái đất. Nếu không có các cộng đồng người Việt với các hoạt động lễ hội nhân mùa trung thu để gìn giữ, bảo tồn các hoạt động văn hoá của dân tộc, những đứa trẻ lớn lên ở nước ngoài có lẽ rồi sẽ quên mất một sự kiện quan trọng trong năm đã từng là một phần đáng nhớ trong ký ức tuổi thơ êm đềm, đẹp đẽ của ba mẹ chúng.

Bánh trung thu dành cho con nít có cần phải sang trọng, đắt tiền như thế này không?

Bây giờ chẳng cần đợi đến trung thu mới được ăn bánh nướng hay bánh dẻo. Có những cửa hiệu bán bánh trung thu quanh năm. Với các công thức làm bánh đầy đủ chi tiết trên mạng, ai cũng có thể tự làm bánh để ăn nếu muốn. Nên trung thu dần mất đi ý nghĩa khi nó không còn khiến người ta háo hức chờ đợi vì chỉ đến một lần trong năm như ngày xưa.

Nhiều người nói khi còn nhỏ ăn gì cũng thấy ngon, giờ nhìn gì cũng ngán. Có lẽ do hoàn cảnh cuộc sống thay đổi, vật chất đủ đầy khiến niềm vui ngày cũ giờ trở nên bình thường. Âu cũng là quy luật tự nhiên của sự thay đổi và thích nghi. Chỉ tiếc khi người lớn, vì những mục đích cá nhân đã làm cho một dịp lễ hội tinh khôi như ngày tết trung thu của trẻ con mất dần ý nghĩa của một nếp sinh hoạt văn hoá truyền thống, biến nó thành ngày hội của người lớn chứ không còn là của trẻ thơ nữa. Chứ đã lâu rồi, có ai còn nghe mấy đứa con nít kêu thèm ăn bánh trung thu hay đòi ba mẹ mua cho nữa đâu?

(Bài và Hình: Thuỵ Vũ)

Ngọc Lan sưu tầm

Xem thêm...

ĐIỀU NHỮNG NGƯỜI SÀNH ĂN NHẤT CŨNG KHÓ BIẾT VỀ THỊT BÒ KOBE

ĐIỀU NHỮNG NGƯỜI SÀNH ĂN NHẤT

CŨNG KHÓ BIẾT VỀ THỊT BÒ KOBE

Bò Kobe nổi tiếng thế giới nhưng thực khách vẫn không biết những câu chuyện truyền tai về chúng thực hư ra sao.



Nếu đam mê khám phá ẩm thực, chắc chắn bạn từng nghe đến thịt bò Kobe. Nó được coi là một trong những loại thịt đắt nhất thế giới. Nhưng nhiều người vẫn tự hỏi bò Kobe có gì "ghê gớm" - ngay cả những thực khách nghĩ họ hiểu về thứ thịt hảo hạng này cũng không thực sự biết câu trả lời.

"Ngôi sao" mới nổi

Trong lịch sử, cá là nguồn thực phẩm chính của Nhật Bản. Trong nhiều thế kỷ, người dân xứ sở hoa anh đào còn bị cấm ăn thịt động vật bốn chân, trong đó có cả bò, vì Thần đạo cho rằng động vật chết sẽ làm cơ thể bị dơ bẩn.

Mọi chuyện bắt đầu thay đổi vào năm 1868, khi thành phố Kobe - thủ phủ tỉnh Hyogo (Nhật Bản) - trở thành một hải cảng quốc tế. Điều này dần khiến chính quyền cho phép người dân ăn thịt bò. Khách nước ngoài cũng góp phần tăng lượng thịt bò được tiêu thụ, nhưng phải mất thời gian thực phẩm này mới trở thành một phần quan trọng trong chế độ ăn của người Nhật.

Hậu Thế chiến thứ hai, tình trạng thiếu hụt lương thực buộc người dân phải thay đổi chế độ ăn. Trong thời kỳ chiếm đóng Nhật Bản (1945 - 1952), Mỹ bắt đầu thực hiện chương trình bữa trưa học đường cho trẻ em. Học sinh Nhật Bản biết đến thịt bò nhiều hơn, điều này dẫn tới tăng trưởng trong ngành công nghiệp thịt của quốc gia này. Thịt bò Kobe từ đây trở nên quen thuộc với người nước ngoài trong nhiều thập niên, và danh tiếng của nó thực sự vang xa khi ngành công nghiệp thịt khởi sắc tại Nhật Bản.

Thịt bò Kobe Nhật Bản. Ảnh: Mashed.

Bò Kobe và Wagyu có phải là một?

Một trong những điều khiến nhiều người nhầm lẫn nhất về bò Kobe chính là tên gọi, có thể dùng thay với bò Wagyu. Nhưng Wagyu và Kobe có phải là một không? "Câu trả lời là có và không", đầu bếp Gerald Chin trả lời First We Feast.

"Tất cả bò Kobe đều là Wagyu, nhưng không phải tất cả Wagyu đều là Kobe. Wagyu có nghĩa là thịt bò Nhật Bản. Bạn không thể gọi một loại thịt bò là Kobe nếu nó không có nguồn gốc từ vùng này tại Nhật Bản. Nếu gọi bò Wagyu là Kobe, chẳng khác nào gọi vang nổ California là champagne", đầu bếp Chin bày tỏ.

Để được công nhận là Kobe, bò phải thuộc giống Tajima-gyu được sinh ra, lớn lên và thậm chí giết mổ tại tỉnh Hyogo, trong đó Kobe là thủ phủ và thành phố lớn nhất tại đây. Ngay cả khi đạt những tiêu chuẩn này, thịt bò phải đáp ứng nhiều quy định khác để đảm bảo đạt chất lượng cao cấp nhất trước khi được đóng dấu xác nhận.

Bò Kobe không uống bia thường xuyên

Bò Kobe quá nổi tiếng nhưng thực khách không biết những câu chuyện truyền tai về chúng thực hư ra sao. Một trong những lời đồn thổi lan truyền rộng rãi nhất chính là bò Kobe được cho ăn theo thực đơn đặc biệt trong đó có một vại bia mỗi bữa.

Ý tưởng về giống bò sống trong nhung lụa là kết quả theo trí tưởng tượng của công chúng dành cho bò Kobe, và gần như mọi con bò Wagyu được chăn nuôi theo phương pháp của người Nhật.

Thực tế, chuyện này không hoàn toàn chính xác. Một số nông dân có cho bò uống bia để kích thích vị giác, đặc biệt trong những tháng hè khi chúng khảnh ăn hơn. Điều này giúp lượng mỡ tăng, khiến thịt bò mềm hơn. Đồ uống có cồn không thuộc chế độ ăn tiêu chuẩn, bò Kobe chủ yếu uống nước - dù vậy nhiều người, gồm cả người Nhật, vẫn nghĩ lũ bò thường xuyên say xỉn.

Bò được massage

Một bí ẩn khác về bò Kobe chính là thịt mềm do thường xuyên được nông dân xoa bóp. Thực tế, rất nhiều con bò chăn nuôi tại Nhật Bản được massage, nhưng không nhằm mục đích khiến thịt thơm mềm hơn.

Đầu bếp Gerald Chin cho rằng: "Phương pháp này giúp gia súc vận động. Ngày xưa, lũ bò ra đồng gặm cỏ và vận động rất nhiều. Khi trời lạnh, chúng sẽ vào chuồng, khớp của chúng sưng lên như bị viêm vậy. Nông dân phải vỗ vào người chúng để khi trở lại đồng, khớp của lũ bò không bị cứng. Đó là lý do người ta đồn thổi lũ bò được massage".

Một số nông dân Nhật Bản vẫn xoa bóp cho bò Kobe, nhưng việc này giúp chúng thư giãn hơn là nhằm có thịt ngon. Ảnh: Mashed.

Một lời đồn chính xác về chế độ chăn nuôi bò Kobe chính là bò có thức ăn chất lượng cao hơn tại Mỹ hay châu Âu. Chúng cũng nghe nhạc khi ăn, điều này kích thích cảm giác ngon miệng.

Thịt bò hảo hạng

Thịt bò Kobe có vân mỡ trắng xen kẽ với những thớ thịt đỏ với tỷ lệ đồng đều, ít béo và đạt đến độ mềm như tan ra trong miệng. "Bò Kobe thật hảo hạng, thịt sống được thái mỏng và đặt trên đá nóng. Chúng tôi phục vụ thịt sống để khách có thể tận mắt thấy đường vân trên từng miếng. Đó quả là một sản phẩm độc đáo", Devin Hashimoto, đầu bếp nhà hàng Mizumi tại Las Vegas (Mỹ), nhận định.

Tỷ lệ mỡ trong thịt bò Nhật Bản được đánh giá cao đến mức nó trở thành một tiêu chí để phân loại thịt. Tiêu chuẩn vân mỡ trong thịt bò (BMS) của Nhật Bản là từ 3-12, với mức 3 là tối thiểu, còn 12 là một miếng bít tết gần như mang màu trắng vì nhiều vân. Miếng thịt càng nhiều vân thì càng mềm, và đó là điều những người sành thịt bò đánh giá cao.

Điểm BMS càng cao, thịt bò càng đắt. Người Nhật loại bỏ mức 1 và 2 trong chỉ số BMS, vì miếng thịt bò ở mức này gần như không có vân.
Ảnh: Philippe Lopez/AFP.

Nhiều người có thể nghĩ thịt bò Kobe không lành mạnh do nhiều mỡ, nhưng sự thật hoàn toàn trái ngược. Bò Kobe giàu chất béo không bão hòa, giúp giảm cholesterol. Thịt bò Kobe cũng rất giàu axit béo omega-3 và omega-6, khiến nó trở thành một trong những loại thịt đỏ tốt nhất cho sức khỏe con người.

Thật giả lẫn lộn

"Burger bò Kobe có thể xuất hiện trong vô số thực đơn, nhưng thật nực cười khi một nhà hàng có thể bán với giá dưới 100 USD. Một chiếc sandwich bò Kobe giá 16 USD là điều không tưởng", bếp trưởng Hashimoto nói.

Thứ bò Kobe được thực khách gọi trong các nhà hàng nhiều khả năng là bò Wagyu. Một số loại bò Wagyu tại Mỹ có chất lượng cao, nhưng vẫn xếp sau Kobe. Thịt bò Wagyu thường sẫm màu hơn, không dậy vị và thơm ngậy như bơ.

Nhiều nhà hàng và nông dân có thể dùng lẫn lộn mác "thịt bò Nhật Bản", "bò Wagyu Nhật Bản", "Wagyu", "bò Kobe Mỹ" và "Kobe"... để tung hỏa mù. Đó là lý do thực khách có thể thấy nhà hàng này bán "bò Kobe" 16 USD và nơi khác bán với giá 200 USD.

Do kẽ hở trong quy định dán nhãn nguồn gốc xuất xứ, thịt bò thực khách được phục vụ có thể chỉ là bò nuôi tại Nhật Bản - ngoài vùng đặc trưng của bò Kobe tại tỉnh Hyogo. Đó cũng có thể là thịt của bò giống Nhật Bản, nhưng được nuôi tại Mỹ hay Australia. Khả năng cuối cùng tệ hơn, khi thịt bò đội mác Kobe thực chất là bò Nhật phối giống với bò Angus hoặc một giống bò rẻ tiền hơn.

Và nếu muốn thưởng thức bò Kobe mà không cần tới Nhật Bản, thực khách cũng khó có nhiều cơ hội. Theo Hiệp hội Xúc tiến Phân phối & Tiếp thị Thịt bò Kobe, có khoảng 5.000 đầu gia súc được chứng nhận là bò Kobe mỗi năm. Nguồn cung thậm chí còn khan hiếm hơn trên thị trường thế giới vì hầu hết thịt bò Kobe được tiêu thụ tại Nhật Bản, với 10% hoặc nhỉnh hơn được xuất khẩu.

Ăn bò Kobe sao cho chuẩn

Phần đông thực khách có xu hướng nghĩ thịt bò phải ăn kiểu bít tết - một phần thịt dày, ngon ngọt và hơi sém bên ngoài. Nhưng người Nhật ăn thịt bò rất khác. Chỉ có vài cách để đầu bếp chế biến bò Kobe: nướng vài dải thịt mỏng trên vỉ, rán những dải thịt mỏng với trứng sống, hoặc nhúng lẩu.

Thường đầu bếp Nhật sẽ cắt thịt bò thành những miếng nhỏ để khách dùng đũa gắp ăn, thịt chỉ được đảo nóng trong khoảng 40 giây - khác với những đĩa bít tết để khách cắt bằng dao dĩa kiểu Âu.

Theo: VNE/Mashed, Eate
Xem thêm...
Theo dõi RSS này