Thế giới quanh ta

Thế giới quanh ta (665)

LỊCH SỬ NGÀY LỄ TẠ ƠN

LỊCH SỬ NGÀY LỄ TẠ ƠN

 Lịch Sử Và Tác động Văn Hóa Của Ngày Lễ Tạ ơn Lao động | Minh họa JPG Tải  xuống miễn phí - Pikbest

Ở Mỹ và Canada mới có ngày Thanksgiving, Úc không có ngày này, từ trước đến nay chỉ biết đây là ngày lễ Tạ Ơn chớ không biết nhiều về lịch sử của nó. Hôm nay trên mạng thấy các bạn chúc nhau nên tìm hiểu một chút. (LKH)



LỊCH SỬ NGÀY LỄ TẠ ƠN
Viết bởi Mục sư Tiến sĩ Christian Phan Phước Lành

Khi những chiếc lá vàng cuối cùng rơi và khí trời càng trở lạnh cũng là lúc cả đất nước Hoa Kỳ đang chuẩn bị bước vào những ngày lễ trọng đại và thiêng liêng. Một trong những ngày lễ quan trọng đó là Lễ Tạ Ơn .
 
Lễ Tạ Ơn như đem những người sống trên đất nước Hoa Kỳ trở về với những ngày đầu của tổ tiên họ… Vào ngày 6 tháng 9, 1620, có 102 người, vừa đàn ông, đàn bà, trẻ con cùng một số vật dụng bước lên con tàu Mayflower rời Anh Quốc, vượt đại dương để tiến về Tân-thế-giới. Họ ra đi và mang trong lòng một nỗi khao khát: tìm tự do tôn giáo (seeking religious freedom). Họ được gọi bằng tên mới “Những người hành hương” (Pilgrims). Một vài nhà sử học coi đây là Lễ Tạ Ơn đầu tiên mặc dầu không có tiệc tùng, ăn uống, vui chơi…
Mùa đông đầu tiên quá lạnh, thật vô cùng khắc nghiệt, đến với họ. Thực phẩm lại thiếu thốn trầm trọng. Tháng 12 năm ấy có sáu người qua đời, qua tháng Giêng có tám người, tháng Hai tăng lên 17 người, và 13 người qua đời trong tháng Ba. Những người này đã âm thầm chôn cất những thi hài trong đêm tối vì sợ Thổ Dân (Native Indians) biết được có thể tấn công họ chăng! May mắn thay, không có một xung đột nào đáng kể giữa Người Da Đỏ và Người Hành Hương như họ dự đoán. Trái lại Thổ Dân rất thân thiện và tận tình giúp đỡ những Người Hành Hương trong cuộc sống mới về việc dạy cách trồng tỉa, săn bắn, nấu nướng các thứ hoa quả lạ…

Bức tranh "Lễ Tạ ơn đầu tiên ở Plymouth" (1914) của Jennie A. Brownscombe
 
Tháng Tư họ cùng nhau trồng bắp dưới sự chỉ dẫn của một Người Da Đỏ tên là Squanto. Những luống bắp nầy quyết định sự sống còn của họ trong mùa Đông sắp tới. Họ vui mừng vì mùa Xuân và mùa Hè năm 1621 thật quá tuyệt đẹp! Bắp lên tươi tốt hứa hẹn một vụ mùa no nê như lòng họ mơ ước. Mùa Đông lại về, nhưng bây giờ không còn là một đe dọa nữa. Mùa màng đã gặt hái xong, họ có dư thực phẩm để sống qua những ngày đông giá rét. Cũng không còn sợ lạnh vì đã làm được 11 cái nhà vững chắc đủ chỗ để quây quần sum họp. Họ quyết định tổ chức một Hội Ngày Mùa (Harvest Festival) để tạ ơn Thượng Đế cho họ sống sót qua mùa đông đầu tiên. Đó là lễ Tạ Ơn đầu tiên trên đất Mỹ. Ngày tháng chính thức của "First Thanksgiving" nầy không được chép lại, chỉ biết đầu tháng 11 năm 1621.
 
Thực phẩm chính trong Lễ Tạ Ơn nầy gồm: Bắp, bí đỏ, chim, vịt, ngỗng và gà tây. Họ cũng mời khách là các Thổ Dân. Tù trưởng Massasoit dẫn 90 dũng sĩ đến dự "party" và cũng đem biếu Thống Đốc của nhóm Người Hành Hương lúc bấy giờ là Bradford năm con nai nhân ngày Lễ Tạ Ơn đó. Họ ăn uống vui chơi suốt một tuần lễ.

Bức tranh Lễ Tạ ơn đầu tiên năm 1621 của Jean Leon Gerome Ferris

Lịch sử ngày Lễ Tạ Ơn của người Mỹ cũng thăng trầm, trôi nổi theo vận nước của họ. Các tiểu bang thuộc địa đầu tiên không thống nhất được ý kiến chung về một ngày Lễ Tạ Ơn. Họ giữ ngày lễ tùy ý mà họ cho là thích hợp. Khi cuộc cách mạng giành độc lập từ tay Người Anh thành công họ mới nghĩ đến một Lễ Tạ Ơn chung cho 13 tiểu bang. Tổng Thống đầu tiên của nước Mỹ, George Washington, kêu gọi dân chúng giữ ngày thứ năm 26 tháng 11 năm 1789 làm ngày lễ Tạ Ơn đầu tiên cho toàn quốc (First National Thanksgiving). Nhưng sau đó lễ tạ ơn cũng không được mọi người công nhận theo một ngày tháng nhất định. Dầu vậy, càng ngày càng có nhiều người đưa ra ý kiến nên có một ngày nhất định, đưa lễ Tạ Ơn thành quốc lễ (National Holiday) và đưa quyền quyết định cho chính phủ Liên-Bang.
 
Một trong những người có công trong việc thúc đẩy việc thành hình ngày Lễ Tạ Ơn là bà Sarah Josepha Hale. Vào năm 1837 bà Sarah trở thành chủ bút của một tạp chí phụ nữ nổi tiếng có tên "Godey's Lady's Book". Bà đã viết hàng trăm lá thư gởi đến các nghị sĩ Quốc Hội và những người có thế lực lúc bấy giờ hầu vận động đưa ngày Thanksgiving vào quốc lễ. Trong thời kỳ nội chiến (Civil War) năm 1861, bà viết một tâm thư kêu gọi hai phe buông súng một ngày để giữ Lễ Tạ Ơn, nhưng không phe nào chịu nghe cả. Bà thất vọng!


Mãi đến năm 1863, Tổng thống Abraham Lincoln nhận thấy chiến tranh đã đến hồi kết thúc nên chỉ định ngày thứ năm cuối cùng của tháng 11 làm ngày Lễ Tạ Ơn cho toàn quốc. Chẳng may ông bị ám sát, Andrew Johnson lên làm Tổng Thống, tiếp tục truyền thống cũ, nhưng đổi lại ngày thứ năm tuần lễ thứ 4 của tháng 11 làm Lễ Tạ Ơn. Rồi trong khoảng thời gian từ năm 1939 đến 1941, Tổng Thống Franklin Roosevelt chỉ định ngày thứ năm của tuần lễ thứ ba trong tháng 11 làm lễ Tạ Ơn thay vì thứ năm trong của tuần lễ thứ 4. Nhưng lần nầy Roosevelt bị các thương gia và các đảng viên Đảng Cộng Hòa chống đối dữ dội, cho rằng Tổng Thống đã đi ngược lại truyền thống cũ. Hai năm sau Tổng Thống Roosevelt rút lại quyết định và đặt ngày thứ năm tuần lễ thứ 4 của tháng 11 làm ngày Lễ Tạ Ơn cho toàn quốc mãi cho đến ngày hôm nay.


Lễ Tạ Ơn là dịp để chúng ta đếm các ơn lành Trời ban. Nhìn lại những ngày tháng tại quê nhà, cuộc hành trình tị nạn đầy gian nan vừa qua và những thành quả mà Người Mỹ Gốc Việt đạt được ngày hôm nay để chúng ta dâng lên Thượng Đế lời Tạ Ơn sâu xa nhất. Tạ ơn Trời vì Ngài đã ban cho ta sự sống, hơi thở, sức khoẻ và bao nhiêu là ân huệ. Chúng ta cũng nên cảm ơn nhau. Cảm ơn thân quyến, bạn bè, những người thân quen và ngay cả những người chưa từng biết về sự chan hòa của họ trong cuộc sống của mỗi chúng ta trong cộng đồng nhân loại.
 
Kính chúc mọi người, mọi nhà một kỳ Lễ Tạ Ơn tràn đầy ý nghĩa!
 
Mục sư Tiến sĩ Christian Phan Phước Lành
 
 
 
Xem thêm...

KHÁM PHÁ 9 VÙNG ĐẤT BÍ ẨN Ở TRUNG QUỐC MÀ DU KHÁCH NƯỚC NGOÀI KHÔNG ĐƯỢC PHÉP ĐẶT CHÂN ĐẾN

KHÁM PHÁ 9 VÙNG ĐẤT BÍ ẨN Ở TRUNG QUỐC

MÀ DU KHÁCH NƯỚC NGOÀI KHÔNG ĐƯỢC PHÉP ĐẶT CHÂN ĐẾN

Trung Quốc không chỉ có lịch sử lâu đời mà còn có vô số sông núi hùng vĩ; nhiều danh lam thắng cảnh đã được đưa vào danh sách "phải đến trong đời".


 
Tuy nhiên, vì nhiều lý do khác nhau, không phải tất cả các danh lam thắng cảnh hiện đang mở cửa cho người dân trong nước đều tiếp đón du khách nước ngoài. Nói cách khác, một số cảnh đẹp ở Trung Quốc là "phiên bản giới hạn" và chỉ người dân Trung Quốc mới có cơ hội đến thăm.

1. Sắc Đạt


Sắc Đạt là một huyện nằm ở phía Đông Bắc thuộc Châu tự trị dân tộc Tạng Cam Tư, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc.


Sắc Đạt chưa bao giờ tồn tại để thu hút khách du lịch nhưng mọi người đã đến đây sau khi họ biết đến học viện Phật giáo lớn nhất thế giới. Sắc Đạt - thánh địa của Phật giáo Tây Tạng nằm ở độ cao hơn 4.000m so với mức nước biển, có địa hình phức tạp là điểm đến thu hút rất nhiều người.


Ở Sắc Đạt nhiều nắng nhưng nhiệt độ trung bình hàng năm chỉ âm 1 độ C, mùa đông dài và không có mùa hè. Có nhiều đồng cỏ, hồ, sông... và phong tục Tây Tạng đầy màu sắc. Trải dài Sắc Đạt là màu đỏ của những ngôi nhà và màu áo của Học viện Phật giáo lớn với hàng chục nghìn lạt ma. Thoạt nhìn, Học viện Phật giáo có thể thấy sườn núi được bao phủ bởi những căn nhà gỗ màu đỏ dày đặc trải dài hàng km trong tầm mắt, hình dáng của toàn bộ thung lũng hiện ra trước mắt, tỏa sáng dưới ánh mặt trời. Bãi đậu xe của Học viện Phật giáo ở độ cao khoảng 3.700m. Sau khi đến đây, nhiều người do không quen địa hình khí hậu nên dễ bị phản ứng cao nguyên.


Học viện Phật Giáo lớn nhất Tây Tạng cũng như thế giới Lạt Vinh Tự Ngũ Minh hàng năm thu hút hàng ngàn khách du lịch đến thăm thú. Những ngôi nhà gỗ màu đỏ này là nơi ở của hơn 30.000 tu sĩ (tu sĩ nam được gọi là Zhaba và tu sĩ nữ được gọi là Juemu, tức là nữ tôn giả). Và đương nhiên, đến thăm Sắc Đạt, du khách cần đặt chỗ trước và cũng qua nhiều trạm kiểm tra, bởi trung tâm du khách ở đây có giới hạn số lượng ban ngày khoảng 1400 khách, buổi tối khoảng 800 khách. Ngoài ra hiện tại không tiếp nhận khách nước ngoài.


Ngoài ra, đến Sắc Đạt, du khách còn được chứng kiến một phong tục cổ xưa và độc đáo ở Tây Tạng, đồng thời cũng là phương pháp để tang được hầu hết người Tây Tạng áp dụng: Thiên táng. Thiên táng có nghĩa là cho kền kền ăn xác người đã khuất. Kền kền bay lên trời sau khi ăn xong và người Tây Tạng tin rằng người quá cố sẽ được siêu thoát với vận may.


2. Thần Nông Giá

Thần Nông Giá là huyện sinh thái nằm ở Hồ Bắc, Trung Quốc - nơi duy nhất ở Trung Quốc được đặt tên theo một "khu rừng". Đây là nơi bảo tồn đa dạng sinh học toàn cầu với nhiều khu rừng nguyên sinh và là rào cản sinh thái quan trọng ở trung và thượng lưu sông Dương Tử.


Huyện Thần Nông Giá có diện tích 3232.77 km2. Khu rừng Thần Nông Giá được đưa vào Danh sách Di sản Thiên nhiên Thế Giới năm 2016, độ cao trung bình toàn bộ khu rừng khoảng hơn 1.700m.


Đỉnh Thần Nông, núi Quan Môn, hồ Đại Cửu,... là những danh thắng nổi tiếng, những nơi diệu kỳ thuộc vùng Thần Nông Giá, thường xuyên hiện diện trên các trang của tạp chí Địa lý quốc gia Trung Quốc. Không chỉ là niềm tự hào của đất nước, nơi đây còn là thiên đường sống của loài khỉ mũi hếch thuộc danh sách bảo vật quốc gia, và cũng chính là mái nhà yêu dấu của chú gấu trúc đáng yêu. Để gìn giữ sự đa dạng sinh học và những loài sinh vật quý hiếm, Thần Nông Giá đã được xác định là khu vực cấm, nơi mà du khách quốc tế chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, không thể tự do khám phá.


3. Núi Thái Bạch ở dãy núi Tần Lĩnh, Thiểm Tây

Núi Thái Bạch là đỉnh chính nằm dọc theo sông Hoài Hà thuộc dãy núi Tần Lĩnh, là ranh giới phân chia giữa miền Bắc và miền Nam của Trung Quốc. Dãy núi Tần Lĩnh đã thu hút thành công sự chú ý của nhiều người đam mê mạo hiểm nhờ điều kiện khí hậu độc đáo và môi trường địa lý khắc nghiệt.


Là đỉnh cao nhất của dãy núi Tần Lĩnh, núi Thái Bạch nổi tiếng với những đặc điểm cao, lạnh lẽo, nguy hiểm và bí ẩn. Ngoài ra còn có nhiều địa hình khác nhau được chạm khắc bởi các hoạt động băng hà trong Kỷ Đệ tứ còn nguyên vẹn và có thể nhận dạng rõ ràng. Nơi đây không chỉ có phong cảnh hấp dẫn mà còn là thánh địa của Đạo giáo. Vì thế, rất nhiều người đam mê leo núi đến đây để leo núi vào mỗi mùa hè, và rất nhiều người hành hương cũng đến đây. Khu thắng cảnh núi Thái Bạch thậm chí còn giới hạn số lượng khách du lịch và chỉ có thể tiếp nhận không quá 2.000 người mỗi ngày. Hiện tại, nó chỉ mở cửa cho các điểm tham quan ở Xanadu.


Tuy nhiên, là khu vực có nhiều thiên tai nên cũng được Trung Quốc xếp vào khu vực cấm. Vì chưa có ai đặt chân lên nên trạng thái nguyên sơ và tự nhiên nhất trên núi Thái Bạch đã được bảo tồn ở đây. Nhiều loài động, thực vật quý hiếm mọc lên tại dãy núi này nên Trung Quốc đã liệt nơi đây vào danh sách kho tàng gen của động vật và thực vật. Để tránh bị phá hoại, các biện pháp bảo vệ nghiêm ngặt đã được thực hiện trên núi, bao gồm cả quy định không cho phép bất kỳ người nước ngoài nào vào.

4. Hẻm núi Kim Hà Khẩu, Tứ Xuyên

Tứ Xuyên là địa điểm du lịch nổi tiếng với nhiều ngọn núi, chính vì vậy mà hẻm núi Kim Hà Khẩu đã trở thành thánh địa được nhiều nhà thám hiểm khao khát bởi sự kỳ diệu và nguy hiểm của nó.


Ở đây không chỉ có những đỉnh núi rất hùng vĩ mà còn có nhiều vách đá. Phong cảnh đẹp như vậy chỉ có thể làm hài lòng những du khách nước ngoài tò mò hơn, bởi họ chỉ có thể thưởng thức nó thông qua nền tảng Internet.


Điểm sâu nhất của hẻm núi Kim Hà Khẩu đạt tới 2.600m với độ dốc rất cao. Đó là cảnh quan mang tính biểu tượng của dãy núi Hoành Đoạn. Nó được mệnh danh là một trong mười hẻm núi đẹp nhất Trung Quốc.


Hẻm núi Kim Hà Khẩu có vị trí địa lý đặc biệt. Một số căn cứ quân sự quan trọng được xây dựng cùng các địa điểm quan trọng vẫn được bảo tồn và khách du lịch nước ngoài bị cấm vào.

5. Khu thắng cảnh núi Lão Quân, Hà Nam

Là một điểm thu hút khách du lịch có sức ảnh hưởng lớn, phong cảnh và sự quyến rũ của núi Lão Quân đã trở thành thánh địa được nhiều cư dân mạng ghé thăm. Đặc biệt với những ai yêu thích du lịch thì núi Lão Quân là một địa điểm đáng ghé thăm.


Giống như Tử Cấm Thành, núi Lão Quân chắc chắn sẽ nằm trong danh sách tìm kiếm mỗi khi tuyết rơi. Câu nói "Đi đến nhân gian để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của thế giới thịnh vượng" đã thu hút vô số người muốn tận mắt nhìn thấy thế giới thần tiên thanh tao của "Thiên cung trên mây", sương và mây bao quanh các đỉnh núi, đến mùa đông tuyết rơi đẹp vô thực. Theo truyền thuyết, Lão Tử, người sáng lập Đạo giáo vào thời Đông Chu, đã sống ẩn dật trên ngọn núi này để tu luyện và đắc đạo nên có tên là Núi Lão Quân. Nhưng vì gần đây có căn cứ quân sự nên khách du lịch nước ngoài không được phép vào đây.


6. Rừng nguyên sinh Nam Y Câu, Tây Tạng

Nam Y Câu nằm ở vùng Tây Tạng của Trung Quốc, có núi non đẹp và nước trong xanh, rất thích hợp cho mọi người đến tham quan. Vì đây cũng là khu vực giáp ranh với các nước nên quân đội cũng sẽ đóng quân tại đây, người nước ngoài không được phép vào du lịch.


Được mệnh danh là "Tiểu Giang Nam" ở Tây Tạng, Nam Y Câu là thiên đường trên cao nguyên. Không khí trong lành, nhiệt độ ổn định luôn dưới 20°C khiến nơi đây trở thành nơi nghỉ dưỡng mùa hè tuyệt vời. Thảm thực vật và hệ sinh thái ở đây phong phú, bốn mùa cảnh sắc đều hấp dẫn, tuy nhiên chỉ có người bản xứ mới có thể tới thăm.


7. Hồ Bà Dương, Giang Tây

Hồ Bà Dương thuộc huyện Đô Xương, tỉnh Giang Tây là hồ nước ngọt lớn nhất Trung Quốc. Trong khoảng hơn 30 năm, có hơn 200 tàu thuyền bị chìm tại vùng hồ này, có khoảng 1.600 người đã mất tích. 30 người sống sót trở về đều mắc bệnh tâm thần. Tất cả xác những con tàu bị chìm đều không thể tìm thấy. Chính vì thế nơi đây còn được mệnh danh là "Tam giác quỷ Bermuda phương Đông".


Trên bờ phía Bắc của hồ có ngôi đền Lão Dã được xây dựng từ thời nhà Minh, được trùng tu nhiều lần dưới thời Khang Hy, Càn Long và Gia Khánh của nhà Thanh. Theo ghi chép, lúc bấy giờ có hơn 10 ngôi chùa lớn nhỏ, trong đó lớn nhất có tên là chùa Lão Dã, nằm trên một ngọn núi cao chót vót với dốc đá lởm chởm và cây cối tươi tốt. Hiện tại, chỉ còn lại một ngôi đền Lão Dã nằm giữa vùng hồ Bà Dương vẫn được người dân hương khói.


8. Cao nguyên Khương Đường, Tây Tạng

Khương Đường, Tây Tạng là khu bảo tồn thiên nhiên nằm ở vùng đất không có người ở phía Bắc Tây Tạng. Với độ cao trung bình 5.000 mét, nơi đây được mệnh danh là "nóc nhà" của thế giới. Đây cũng là khu chăn nuôi thuần chủng lớn nhất Trung Quốc. Nơi đây có những đồng cỏ rộng lớn, sa mạc Gobi vô tận, vô số hồ, sông và hồ rải rác. Các hồ và đầm lầy lớn nhỏ được mệnh danh là vùng đất đa dạng sinh học nhất thế giới và cũng là thiên đường cho các loài động vật hoang dã.


9. Lop Nur (hồ muối La Bố Lạc), Tân Cương

Lop Nur là một nơi bí ẩn và hấp dẫn. Nó nằm trong một hồ nước ở điểm thấp nhất của lưu vực Tarim ở Tân Cương và cũng là sa mạc lớn nhất Trung Quốc. Khi đến Lop Nur, bạn sẽ có cảm giác rất hoang vắng, bao quanh là cát vàng và không có sự sống.


Tại đây, bạn có thể thấy nhiều cây dương chết, một số cây đổ xuống đất, một số bị gió thổi bay tứ tung. Khí hậu ở đây rất khắc nghiệt, gió mạnh, cát đá bay, nhiệt độ rất thấp. Từ đó về sau, người ta gọi nơi đây là “Biển Tử Thần” và coi đây là khu vực hoang vắng trên thế giới. Trải qua nhiều thời đại, nhiều nhà thám hiểm đã cố gắng tiến sâu vào Lop Nur nhưng cuối cùng đều thất bại, và nơi đây đã trở thành một bí ẩn lớn đối với nhân loại.


Ngoài ra, còn một số địa danh khác Trung Quốc cũng không mở cửa đón khách du lịch nước ngoài như thung lũng Vũ Văn Miên Hồ (Tứ Xuyên), làng cổ Lạc Dương (Chiết Giang), cảng Lữ Thuận Khẩu (Liêu Ninh), hồ Lang Tso (Tây Tạng), đèo Cổng Ma (Giang Tây),...

Theo: Sohu, ChinaDaily
Lưu Tây / Theo: phunuso
 
Nam Mai sưu tầm
 
Xem thêm...

Xích lô Huế

Xích lô Huế

Trở lại Huế một chiều tháng 4/2023, tôi đi bộ dọc bên đường Nguyễn Công Trứ, Lê Lợi xuôi xuống Đập Đá thấy khá đông các bác đạp xích lô. Người mặc áo xanh, kẻ mặc áo đen, kẻ khoác áo mỏng… Nhưng chỉ Áo xanh lam có gắn huy hiệu công đoàn của Nghiệp đoàn Xích lô du lịch Huế, tên đơn vị công ty, khách sạn phía trước hoặc sau lưng áo cả trên xe…

Đoàn xe xích lô đưa khách Thái Lan vào thăm Đại nội

Thu nhập bấp bênh

Thành phố Huế có hơn 2,000 xe xích lô hoạt động, có 6 nghiệp đoàn xích lô, xe thồ… Trong đó khoảng gần 300 chủ xe tham gia nghiệp đoàn. Nhiều bác tài xích lô quá trẻ, mặc quần lửng, áo thun…Người đầu trần, kẻ đội mũ bê-rê, mũ phớt …tham gia hoạt động…độc lập, tự do. Giống như cuối tuần xách xe chạy tà tà kiếm ít tiền uống cà phê, ăn sáng! Một anh tuổi chưa tới bốn mươi, đi bộ đẩy xe rà theo, mời chào. Anh ta giới thiệu với tôi về thời gian tour từ nửa giờ đến một tiếng rưỡi, chở đi viếng cảnh trọn gói.

Sẽ chở đến nào là làng nghề, phố cổ, đến bờ Bắc Cố đô, Cửa Ngăn, Cửa Quảng Ðức… đến chợ đêm… Khách sẽ được giới thiệu các điểm ăn chè 20 món, ăn bánh bèo, bánh bột lọc Bà Ð… Thời gian chờ xe không tính tiền. Trước khi có dịch bệnh giá 150 nghìn đồng/tour nay còn 130 nghìn đồng/tour cả đi và về. Khách còn được giới thiệu chi tiết về các điểm đến…Tôi phải viện nhiều lý do mới “cắt đuôi” được anh ta.

Khách du lịch trên xích lô dạo phố Huế

Theo tìm hiểu của mình, tôi biết giá xe xích lô tự do cao hơn so với giá của nghiệp đoàn ấn định và còn phụ thuộc vào việc… “may nhờ rủi chịu”. Anh đạp xe tên T.Q.D. (sinh năm 1983), nhà ở Vỹ Dạ, có vợ với 2 con. Vợ là công nhân may nay thất nghiệp. Anh kể: “Chạy xe như câu cá vậy chú ơi! Lúc được lúc không. Lúc mời khô cả cuống họng nhưng có lúc duyên tới thì một lúc đến 2 khách kêu, chẳng biết chọn ai! Có khách leo ngay lên xe không hề trả giá!”. D cho biết thu nhập của mình trước kia, 400 đến 500 nghìn đồng/ngày, nay tuy “mở cửa” nhưng cũng chỉ còn 150 đến 200 nghìn đồng/ngày! Anh ta mời tôi đi một vòng thành phố ủng hộ, giá phải chăng. Thấy tôi chần chừ, anh ta nhắc khéo đừng có… ham rẻ. Cái chi cũng có cái giá của nó hết. Ðiều này ai cũng biết. Rẻ tiền thì phục vụ không ra chi. 50 nghìn đồng/tour, 100 nghìn đồng/tour cũng có nhưng không vui vì chỉ ngồi xe tự ngắm cảnh mà không nghe được người chở hướng dẫn, thuyết minh…và nếu có chọn xe thì chọn xe có “tên tuổi” viết ở trước, đằng sau xe. Nhưng trả một tour đến cả triệu bạc vẫn “dính chấu” mới đau! Anh tài xích lô tên N.Q.H., (sinh năm 1973), ở đường Ðống Ða, vui miệng kể: “Ðã từng có xích lô chơi không đẹp. Tui không nói xấu mà nói thật! Ðó là trường hợp một ông khách người trong Nam bị xích lô xấu lừa. Hắn ta chở ổng đi nửa chặng đường rồi dừng lại, nói là xe hư không đạp tiếp được nữa. Khách phải bấm bụng đón taxi về lại khách sạn. Mất cả triệu bạc!”.

Xích lô nghiệp đoàn lẫn với xích lô tự do

Buồn vì dịch bệnh đến thiên tai

Dịch COVID-19 bùng phát thêm bão lụt liên miên, người đạp xích lô Huế… chỉ còn buồn với rầu. Khách đã lưa thưa, bước ra khỏi khách sạn đã có nhiều xe mời chào. Chỗ thì 1 đến 2 xe, chỗ cả nhóm 7 đến 10 xe… nằm chờ trên lề đường. Người đạp xe tụ lại chuyện trò giết thời gian trong khi chờ đợi khách. Ông L.V.Ph., (sinh năm 1963), nhà ở Chi Lăng, phường Phú Cát, có 25 năm đạp xích lô, chia sẻ: “Trước đây, chạy ngày 500 nghìn đồng là thường. Chừ 100 nghìn chưa chắc có. Khách Tây đã vắng, khách Ta cũng không nhiều. Dịch bệnh rồi bão lụt miết chịu răng thấu!”. Hỏi sao không vào tổ chức nghiệp đoàn, tổ nhóm, ông Ph. nói mình thích tự do hơn lại không tốn tiền bến bãi, phiên chuyến. Muốn chạy khi mô thì chạy. Số bác tài lớn tuổi trên bảy mươi, như ông Ph. được biết, thì không còn nhiều, chỉ độ vài ba chục người. Già yếu nhường lại xe cho con cháu chạy. Nghề ni cũng… cha truyền con nối!

Có mấy ông già nhớ nghề thỉnh thoảng đạp ngày một, hai cuốc gọi là cho dãn gân cốt. “Chạy xe cho đỡ buồn lại kiếm ít đồng với tránh được mấy độ nhậu bạn bè gầy ra, hú tới. Chừ nắng ráo ri đây chớ mưa xuống là chịu sầu!”.

Thời điểm có Festival hay mùa thi đại học thì xích lô có thu nhập bộn, chạy không kịp luôn. Nhưng trường hợp của mình, anh T.V.H. cười như mếu: “Sáng tới chừ tôi được có 30 nghìn. Nghe ông khách nói trong Sài Gòn ra đi làm từ thiện. Tôi chỉ lấy 30 nghìn thay vì 40 nghìn. Ðạp hơn 5 cây số luôn đó anh!”. Tôi khích lệ anh H, xem như anh đóng góp cùng giúp đỡ bà con nghèo khó 10 nghìn đồng cũng được. Anh dạ rồi cười rất tươi.

Đoàn xe xích lô đưa khách Hàn Quốc dạo phố

Xích lô điện

Nhiều khách du lịch thích ngồi xích lô chở vòng quanh các phố. Khách lẻ đến khách đoàn tới Huế là dịp người đạp xích lô có thu nhập, bù cho thời gian dịch cúm Tàu hành hạ đến xất bất xang bang, chỉ biết nằm nhà ngó ra. Ông Ð.V.L. (sinh năm 1958), ở Vỹ Dạ thổ lộ: “Vừa sơn sửa lại chiếc xe cho đàng hoàng, sạch sẽ để chở khách. Khách người nước ngoài rất thích ngồi xích lô đi vòng vòng”. Ðang đậu xe chờ khách, ông H. (sinh năm 1969) kể mình là đoàn viên Nghiệp đoàn Xích lô du lịch. Hiện nay tình trạng người đạp xe xích lô cạnh tranh nhau ghê lắm. Họ lấy thương hiệu của nghiệp đoàn qua màu áo để chào mời khách với giá không theo niêm yết, tức là phá giá. Có người đưa khách vào các quầy hàng, quán ăn rồi “gài” khách, lấy hoa hồng. Tuy nhiên, để có chuyến du ngoạn Huế bằng xích lô cũng chú ý chọn xe có…thương hiệu như tên công ty, khách sạn, nghiệp đoàn…được nhận diện qua áo có gắn logo, số điện thoại.

Hiện nay có một số người chạy xe tự do hoặc chạy xe cho khách sạn, công ty còn gắn động cơ cho xe nữa. Họ trang trí xe thật đẹp, gắn bình điện dưới chỗ khách ngồi…để tiết kiệm sức lao động! Chỉ cần từ 5 đến 7 triệu đồng, xích lô đạp sẽ…lên đời thành xích lô điện. Nếu ngồi trên xích lô điện, khách không còn thong thả cảm nhận nét đẹp, yên bình hoặc dùng điện thoại, máy ảnh ghi lại những hình ảnh của Huế trên đường đi qua! Xe cứ chạy bon bon. Có khách sợ tái mét, phát run. Xe có thể chạy 40 km/giờ, nếu phải cua gấp hoặc hãm phanh không kịp là lật nhào! Thành phố Huế hiện có hơn 160 xe xích lô điện như vậy đang hoạt động.

Tay cầm xích lô điện có khác tay cầm xích lô đạp