BAN CHẤP HÀNH

BAN CHẤP HÀNH

Mỉm cười

  Mỉm cười  


Trở về nhà sau một ngày dài nhặt củi trên nương, cô "tiểu sơn nữ" nở nụ  cười thiên thần gây bão MXH 

Rồi cũng có lúc, ta nhận ra mình không còn khỏe như trước. Cơ thể bắt đầu lên tiếng bằng những cơn đau lưng, nhức mỏi khớp gối, đôi khi là cảm giác lặng thầm của những đêm mất ngủ. Nhưng giữa bao xô lệch ấy, ta lại quên mất một điều thật giản dị: mỉm cười.

Có người bảo tôi, còn cười được là một phúc lớn. Tôi nghĩ đúng thật. Chúng ta đã đi nửa chặng đường, đã cống hiến đủ, đã hi sinh đủ. Giờ là lúc cho phép mình… sống chậm lại một chút, nhẹ nhõm một chút, và vui vẻ nhiều hơn một chút. Đừng cố gắng tỏ ra mạnh mẽ nữa – vì không ai đánh giá bạn qua sự gồng mình. Hãy cứ là chính mình, bình dị và chân thành.

Tôi viết những dòng này không phải để nhắc bạn quên đi quá khứ – mà là để bạn trân quý hiện tại. Hãy buông bỏ những phiền muộn đã kéo dài quá lâu. Hãy dừng lại giữa cuộc đua gấp gáp, ngồi xuống như tôi hôm nay, nhìn mây bay, nghe gió thổi, để thấy: hóa ra an yên không ở đâu xa, nó bắt đầu từ chính tâm hồn mình.

Nếu bạn đang sống trong một ngôi nhà đầy tiếng nói cười, nếu con cháu vẫn quây quần bên bạn mỗi chiều, nếu bạn còn đủ sức để dắt tay ai đó đi dạo vài vòng công viên – thì bạn giàu có hơn bạn nghĩ. Đừng so mình với ai nữa, cũng đừng đo đếm giá trị bằng tài sản hay danh vọng. Hãy sống đủ đầy từ trong tâm, và mỉm cười với điều nhỏ bé nhất: một bữa cơm ngon, một ánh hoàng hôn dịu nhẹ, hay chỉ đơn giản… là một ngày không đau.

Bởi vì…
Đến một lúc nào đó, cái còn lại không phải là thành tựu rực rỡ, mà là một nụ cười ung dung giữa đời thường.

Một nụ cười hiền hậu, biết đủ, và không còn sợ hãi điều gì.

Nên bạn à, hãy nở nụ cười.

Không cần lý do. Chỉ cần sống… là đủ rồi.

****************

Trở về nhà sau một ngày dài nhặt củi trên nương, cô "tiểu sơn nữ" nở nụ cười thiên thần gây bão...

Dẫu cuộc sống còn nhiều cơ cực, nhọc nhằn nhưng nụ cười trong trẻo của những đứa trẻ nghèo miền cao luôn mang đến những xúc cảm đan xen.

Vừa qua, một hội nhóm trên mạng xã hội quy tụ sự tham gia của đông đảo thành viên có đam mê với bộ môn nhiếp ảnh, tay máy Nguyễn Trí Viễn đã đăng tải bức ảnh mang màu sắc vô cùng trong sáng, mộc mạc. Bức ảnh ghi lại khoảnh khắc một cô bé vùng cao trở về nhà sau một ngày dài trên con đường chiều ngập màu nắng nhạt. Trên lưng, em vác theo một chiếc gùi lớn, được chất đầy bằng những vụn củi khô – thành quả sau một ngày lao động miệt mài.

Điểm đáng chú ý, khiến bức ảnh trở nên vô cùng thu hút chính là biểu cảm của cô "tiểu sơn nữ". Với vóc dáng nhỏ bé, mái tóc cắt ngắn và khuôn mặt khả ái, ở em tỏa ra một nguồn năng lượng vui tươi, năng động và tích cực. Đôi môi nhỏ xinh nở nụ cười tươi hết cỡ và trong trẻo vô ngần. Sâu trong khóe mắt, mặc dù đang híp chặt nhưng vẫn ánh lên sự tươi tắn và hạnh phúc trọn vẹn.

Chắc hẳn nhiều người sẽ thắc mắc, em hạnh phúc vì điều gì? Phải chăng lần đầu em được đóng vai chính trong một bức ảnh hay đơn giản hơn chỉ là sau một ngày lao động miệt mài, em vui với những thành quả mà mình có được. Trẻ em miền ngược luôn như thế, chúng ngây thơ, hồn nhiên và hạnh phúc với những điều vô cùng nhỏ nhoi, dung dị trong cuộc sống.

Ảnh: Nguyễn Trí Viễn
Ảnh: Nguyễn Trí Viễn

Ngay sau khi được đăng tải chưa lâu, bức ảnh đã nhanh chóng nhận được sự chú ý của đông đảo người dùng mạng vì những rung động nhẹ nhàng và cảm xúc tích cực mà nó mang lại. Rất nhiều người đã không ngần ngại chia sẻ cảm xúc của mình ở phần bình luận:

"Bức ảnh đẹp vô cùng, câu chuyện đằng sau cũng đẹp và dạt dào cảm xúc. Nụ cười của cô bé ngây thơ, trong sáng và dường như không vướng bận bất cứ hạt bụi nào".

"Trẻ thơ luôn vô tư, hồn nhiên và nụ cười của chúng cũng vậy. Nó đơn thuần biểu hiện sự vui vẻ, hạnh phúc và không hề ẩn dụ một ý nghĩa hay cảm xúc nào khác đằng sau. Bản thân mình luôn bị chết đắm bởi những khoảnh khắc như thế này".

"Chỉ một nụ cười mà có thể lan tỏa vô vàn những cảm xúc tích cực thì đích thị là nụ cười thiên thần rồi. Giữa cuộc sống bộn bề và nhiễu nhương, những khoảnh khắc như thế này lúc nào cũng khiến lòng mình an yên và dịu lại".

Trẻ con là vậy, ánh mắt chúng lúc nào cũng trong xanh như màu trời, tròn như bi ve, long lanh như nước mặt hồ. Cơ hồ bao nhiêu sự ngây thơ, trong sáng của thế giới này, chúng gom góp hết tất thảy rồi khéo léo khóa chặt trong đáy mắt để ai nấy nhìn vào đều bị cuốn hút bởi ô cửa sổ tâm hồn không vướng một hạt bụi. Đã thế, nụ cười tươi tắn, trong sáng và chỉ đơn thuần mang cảm giác vui vẻ hạnh phúc cũng khiến không ít người phải xiêu lòng.

Nguồn: Net

Lời chào tạm biệt

Kính Chúc Quý Thầy Cô, Thân Hữu, Anh Chị Em cùng Bạn Bè luôn luôn AN LÀNH, BÌNH AN VÀ HẠNH PHÚC !

Lời chào tạm biệt

.. Chia ly không có nghĩa là kết thúc, chỉ là để bắt đầu lại cái khác, mới mẻ và tốt đẹp hơn...

 I remember all those great time we had

So many memories, some good, some bad

Yes and through it all, those memories will last forever

It's not easy to say goodbye

Khoảnh khắc đẹp vì nó là khoảnh khắc, chỉ đến một lần, không lặp lại lần hai. Có rất nhiều khoảnh khắc đời thường đẹp đến mức ước gì mình có thể lưu giữ lại được...

 
Đọc những dòng chữ này, có lẽ ai cũng sửng sốt và ngạc nhiên vì cách đây khoảng bốn tuần, GNST vừa tưng bừng ăn mừng sinh nhật trang nhà vừa tròn 12 tuổi mà sao lại phẹt mê bú tích, nói vui theo phiên âm tiếng phú lang sa “fermer boutique”, đóng cửa tiệm một cách đột ngột thế này. Vâng, chính chúng tôi đây, những người chăm sóc vườn, cũng không khỏi ngỡ ngàng khi nghe người chủ trương thông báo tin này, thậm chí có người còn cẩn thận coi lại lịch xem hôm đó có phải là ngày mồng một tháng tư, ngày mà người ta gọi là cá tháng tư, một ngày mà người ta có quyền nói chơi mà không ai được trách cứ vì đó là tập tục.
 
Sau khi nghe lời “trần tình” của người chủ vườn, vì trang web nhà GNST đã đi trước những trang web khác hơn 12 năm, người chủ vườn cho là trang nhà www.gocnhosantruong.com hiện đang là out of date (hệ thống old-version) mà nếu muốn làm lại hệ thống Trí tuệ nhân tạo/trí thông minh nhân tạo (Artificial Intelligence–viết tắt là AI rất tốn thời gian, không nói về phí tổn...) và để cho thành viên học lại nhất là các bạn ta tuổi không còn trẻ nữa, dành thời gian bên gia đình nhiều hơn ai cũng có cùng một suy nghĩ, điều này thật đúng. 
 
Như chúng tôi có đề cập đến trong dịp mừng sinh nhật GNST, diễn đàn này như là một đứa con tinh thần của nhóm chủ trương, thật vui khi nó lớn, phát triển và thăng hoa ngoài dự đoán mà bây giờ phải ngậm ngùi, chia tay với nó. Câu mà người xưa hay nói “lực bất tòng tâm” rất đúng trong trường hợp này.
 
Mười hai năm trước, GNST giống như một đứa bé thật èo uột vì sinh thiếu tháng, không ai dám nghĩ nó có thể phát triển bình thường như những đứa trẻ khác nói gì đến sự phát triển một cách sung mãn như hôm nay. Điều này xảy ra có lẽ nhờ bà mẹ, nhóm chủ trương, tuy nghèo về đủ mọi phương diện nhưng vẫn rán hy sinh hết sức mình, vắt những giọt sữa gần cạn kiệt trong bầu sữa thật khô héo vì muốn đứa con của mình bằng người nọ người kia. Nói một cách thậm xưng như vậy để quý vị có thể hình dung ra được sự hy sinh một cách thầm lặng của người sáng lập cùng hiền nội là anh Nguyễn-Ngọc Quang, chị Weiling, chị Tê-Hát và bà từ giữ đền là chị Trần Kim Phượng, Trần Kim Quy, Bác sĩ Trần Phương Tuyền, anh NAG Trần Đào Khôi và Dược sĩ Nguyễn Viết Hiển và nhiều thành viên đã bỏ không biết bao nhiêu công sức để bảo trì, tu bổ về mặt kỹ thuật cũng như bài vở. 
 
 
Thật vậy, mỗi lần trang web bị “hacked” là mỗi lần anh Nguyễn-Ngọc Quang phải thức đêm thức hôm để giải quyết vì giờ giấc bên Úc, Thượng Hải những nơi anh ở, khác giờ bên giờ bên mẽo khoảng 14,15 múi giờ. Đã thế, một thương gia thật bận rộn như anh, với những hợp đồng có khi lên đến hằng trăm triệu mà lúc nào cũng chăm sóc mảnh vườn thì đủ thấy anh “cưng” đứa con tinh thần của mình như thế nào. Giữa công việc và sở thích, anh, cũng như Từ Hải lúc chia tay Thuý Kiều trong lúc tình yêu đang mặn nồng để ra đi lập nghiệp. 
 
“Nửa năm hương lửa đang nồng,
Thanh gươm yên ngựa lên đường thẳng rong”.
 
 
Thôi thì đành phải chấp nhận. Cuộc vui nào rồi cũng có lúc tàn. Xuân đi đông đến, có luyến tiếc cách mấy thì cũng đến lúc phải chia tay. Là một người công giáo, chúng tôi luôn nhớ lời của Chúa trong phúc âm “ hãy thương yêu nhau vì đây là dấu chứng để người ta nhận biết các con là con của thầy.” Cũng vậy, bàng bạc trong những bài viết, thơ hay chỉ là những lời chia sẻ thật chân tình của các thành viên trong diễn đàn GNST, người ta có thể nhận thấy đây là một tập thể, tuy khác nhau về lãnh vực chuyên môn, tuổi tác nhưng tất cả thành viên đều có một mẫu số chung, đó là sự trân quý, kính trọng lẫn nhau cho dù ai cũng kiến thức đầy mình giống như ngạn ngữ của pháp “hãy cho tôi biết bạn của bạn là người như thế nào, tôi sẽ nói về con người của bạn”.
Rằng trăm năm cũng từ đây,
Của tin gọi một chút này làm ghi”.
(Kiều)
 
Chúng tôi xin mượn hai câu trong truyện kiều để hy vọng rằng dù GNST không còn hiện hữu nữa nhưng tinh thần của diễn đàn là gieo trồng những hạt giống văn hóa, nghệ thuật và nhất là tình tương thân tương ái của chúng ta sẽ bất diệt.  
 
Hơn lúc nào hết, lời bài hát Lo Mucho Que Te Quiieo của Rene Ornelas & Rene Herrera được nhạc sĩ Trường Kỳ phổ lời việt có thể diễn đạt tâm tình của ban chấp hành lúc này:
  

 

Rồi mai đây khi mình xa nhau nhớ đến nhau hoài

Rồi mai đây khi tình bay xa nhớ đến hôm này

Còn mãi mãi những gì mình chất chứa trong lòng

Còn cho nhau chút dư hương, đừng tiếc nhau gì vấn vương.

Mình xa nhau xin đừng quên nhau, chớ trách nhau gì

Mình xa nhau xin đừng quên mau, nắng sẽ phai màu

Đừng khóc nữa gió buồn vì mắt ướt hoen rồi

Đừng cho nhau tiếng than van, đừng nói lên lời khóc than...

 

 

Hy vọng mai này trên vạn nẻo đường đời, nếu có dịp còn gặp lại nhau, hoặc trên một Diễn Đàn hay trong sự kiện nào đó, ngoài sự vui mừng được gặp lại cố tri, chúng ta còn niềm hãnh diện là đã từng cùng nhau sinh hoạt trong một mái ấm GNST. Cũng nhân dịp này, chúng tôi vô cùng tri ân tất cả sự cộng tác của các văn sĩ, nhạc sĩ, thi sĩ và toàn 528 thành viên của GNST đã gắn bó sinh hoạt mỗi ngày trên diễn đàn trong suốt 12 năm dài qua. Sự đóng góp của mỗi thành viên đã tô thắm cho khu vườn GNST luôn tươi đẹp và phát triển không ngừng trong suốt một chặng đường không ngắn. Có lẽ sự quyết định khép lại trang GNST là một trong những quyết định khó khăn nhất của anh Nguyễn Ngọc Quang cũng như ngoài ý muốn của BCH-GNST. Lật từng trang, từng trang của GNST, biết bao nhiêu kỷ niệm buồn vui mà mỗi người chúng ta đã có với nhau như một thước phim quay chậm trở về những ngày đầu thành lập cho đến ngày hôm nay. Gấp lại quyển lưu bút ngày xanh, ta ôm vào lòng và sẽ giữ mãi những tình cảm đẹp đẽ trân quý này.

 

Để thay lời từ giã, lại xin mượn 1 bài hát nữa mà chúng tôi vẫn  hát vang lên khi chia tay sau những buổi gặp gỡ, sinh hoạt đoàn thể khi còn niên thiếu. Bài hát tiếng Do Thái đã được dịch ra nhiều ngôn ngữ trên Thế giới.

 

 Shalom Chaverim

Shalom chaverim! Shalom chaverot.

Shalom, shalom.

Lehitraot, lehitraot,
shalom, shalom.

 

Shalom, my friends! Shalom, my friends.
Shalom, shalom.
Farewell, my friends, farewell, my friends,
shalom, shalom.

 

GIÂY PHÚT CHIA LY

Rời tay phút chia ly

Bạn ơi vui lên đi, bạn hỡi! Vui đi

Gian khó ta không nề, ghi nhớ nhau muôn đời

 Từ nay cách xa.

  

 
   Trân trọng, 
 
   BCH- GNST
 
 
 

     Vẫn mơ về Đà Nẵng     

 

Xin Giữ Cho Em 1 Tà Áo Trắng

Xin Giữ Cho Em 1 Tà Áo Trắng

   Xin Giữ Cho Em 1 Tà Áo Trắng   

Moderators: Phương Tuyền & Kim Phượng

 
  Tà áo dài trắng thướt tha, mềm mại và duyên dáng  
 
Trời đã về chiều, nắng trên sân trường đã tắt. Chỉ còn gió lao xao trên những tán cây bàng, cây phượng. Một hồi trống dài bỗng vang lên rồi tắt lịm trong không gian. Từ các cửa lớp, học sinh ùa ra như ong vỡ tổ. Màu áo trắng cả sân trường.
 
 
 
TÌNH ÁO TRẮNG, bâng khuâng khi nhớ về quãng thời gian xa…xa lắm. Cũng làm học trò, áo trắng...bay bay. Đem nhung làm thơ con cóc,  nhớ ép vào từng trang vở... Hình ảnh hoa phượng vĩ đỏ thắm và tà áo trắng từ lâu đã gắn liền với những ký ức của tuổi học trò, hồn nhiên và rực rỡ sắc màu. Ta nhận thấy người con gái Việt mặc chiếc áo dài trắng có thần thái đặc biệt được gói gọn trong ba chữ: đẹp duyên dáng.

Áo dài trắng nữ sinh đã trở thành một điều gì đó rất thiêng liêng, để rồi sau này khi rời xa mái trường, mỗi khi nhìn thấy tà áo dài trắng người ta lại ao ước một lần được trở lại ngày xưa, ao ước một lần được được sống lại những phút giây vô tư, hồn nhiên bên thầy cô, bạn bè yêu dấu.
 
Tân Nhạc VN – Thơ Phổ Nhạc – “Áo Trắng”, “Một Ngày Cho Tình Yêu” – Huy Cận  & Hoàng Thanh Tâm | Đọt Chuối Non
 
Đây cũng là những khoảnh khắc các cô muốn lưu giữ để mai này dù thời gian trôi qua, khi nhìn lại vẫn có thể nở nụ cười vì thanh xuân đã từng tươi đẹp như thế!
 
Moderators: Kim Phượng (KP), Kim Quy (KQ) 
 
Kim Quy (KQ), Kim Phượng (KP)
 

Thanh Thủy, Phương Tuyền (PT), Kim Phượng (KP) (Moderators PT,KP), Katherine Nhi
 
Phương Tuyền (Moderator)
 
 Katherine Nhi
 
 Thanh Thủy
 
 Katherine Nhi
 
CHS Sao Mai
 
 
 
Kim Quy,  Kim Phượng, Thanh Hương -CHS Sao Mai
 
 
 Katherine Nhi
 
Kim Quy, Kim Phượng ( Moderators)
 
Phương Tuyền (Moderator)
 
 Katherine Nhi
 
 
Photo by Nguyễn Ngọc Quang Nebraska 1976 (Việt Dzũng & và ca đoàn Omaha, Nebraska)
 
Nhắc tới nữ sinh, người ta sẽ nghĩ ngay tới hình ảnh chiếc áo dài trắng tinh khôi, kín đáo nhưng lại rất đỗi mềm mại, dịu dàng. Chiếc áo dài trắng nữ sinh còn là hành trang kỷ niệm của những ai đã từng bước qua cái tuổi học trò hồn nhiên, trong trẻo ấy. Thời học sinh là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời của mỗi người. Đó là nơi ghi dấu bao nhiêu kỷ niệm của một thời cắp sách tới trường với bảng đen, phấn trắng, ghế đá, hàng cây, thầy cô, bạn bè… Nhớ về thời học sinh hẳn không ai có thể nào quên được hình ảnh tà áo dài trắng nữ sinh duyên dáng, tinh khôi.
 

Hoài niệm một thời áo trắng | HẠ VỀ NHỚ HƯƠNG XƯA

| ST: Phan Bảo Nam & Thạch Thảo BD | CS Tô Ngọc Sự

Nhạc sĩ Phan Bảo Nam thành viên trang Góc nhỏ sân trường 

    Sưu tầm by Nguyễn Ngọc Quang    

Theo dõi RSS này