Một Chuyện Tình - Yên Sơn
Và đó là khởi điểm cho một cuộc hành trình. Một cuộc hành trình khá dài và có lắm điều không tiện nói. Điều có thể nói đó là nàng tài giỏi. Rất thông mình, hiểu biết hơn người. Ngoài nét đẹp ra, nàng còn có nụ cười, mỗi khi nở làm lòng tôi chới với. Đôi mắt long lanh nhưng sâu vời vợi, hớp hồn tôi khi mới gặp lần đầu.
Tôi đứng bên nầy cầu, nhìn sang bên kia, đã bao lần muốn bước. Sau bao lần nhìn sau ngó trước, mon men ra giữa cầu để chỉ… ca hát vu vơ; rồi đêm về nặn óc làm thơ; bởi tôi viết nàng hân hoan đón đọc, làm tôi nhớ thuở còn đi học, kẹp thư tình trong sách mượn của người ta. Dẫu bây giờ màu tóc đã sương pha, nhưng mảnh lực tình yêu làm tôi trẻ lại. Có lắm lúc lòng tôi ái ngại nhưng vẫn đứng bên cầu mơ ước viễn vông. Vắng tin nhau vài ngày lại ngóng lại trông. Nhìn con nước qua cầu mà lòng nôn nả. Bỗng thấy bị một cội cây rất lạ, lá xanh um che phủ cả tầm hồn.
Cho đến một chiều nắng tắt hoàng hôn, tôi đứng giữa cầu hát vang bài tình ca rất cũ. Nàng đứng nghe rồi ngập ngừng, do dự bước đến bên tôi cùng hát giữa trời chiều. Hai bóng ngả dài trên sóng nước liêu xiêu, quyện với ráng hồng từ chân mây phảng phất. Cứ như thế chúng tôi quên cõi thật, khi giật mình trăng ngả bóng nghiêng soi. Quay nhìn nhau, không ai nói một câu, lẳng lặng bước, mỗi người về một hướng. Trăng soi rọi ngập hồn tôi vui sướng. Nghe cả lời ru của gió thì thầm.
Cuộc tình nhẹ nhàng cứ thế rất nhiều năm. Chúng tôi vẫn đi vòng quanh ngang trái. Biết là chẳng bền lâu mãi mãi vì mỗi bên đã có sẵn một lối về. Cho đến một ngày lòng bỗng tái tê khi nhận biết duyên tình đã cạn. Chân muốn bước qua lằn ranh giới hạn nhưng tin yêu đã buộc chặt bước chân liều. Tôi quay về nghe tim đập buồn hiu. Cứ thoáng chốc lại quay đầu ngó lại. Trong tình yêu ai người khôn kẻ dại, chỉ biết riêng tôi vẫn tiếc nuối cuộc tình nầy.
Tháng 4/2022